Bịch.
Nhìn Đổng Ý Hành chết thảm ngay trước mặt mình, trong nháy mắt Đổng Ngọc Thụ mở to mắt ra, cơ thể anh ta mềm nhũn rồi ngã bịch xuống dưới đất.
“Tôi giết người rồi, tôi giết người rồi.”
Đổng Ngọc Thụ nhìn hai tay nhuộm đầy máu tươi của mình, anh ta há miệng thở d ốc rồi nói năng lộn xộn.
“Cậu hai giết chết cậu cả rồi.”
Tất cả người nhà họ Đổng đều đứng đực mặt ra, mãi một lúc lâu sau mới có người nói ra được một câu.
Không ai có thể nghĩ rằng nhà họ Đổng lại có kết cục như thế này cả, Đổng Ý Hành giết chết Đổng Nam Lĩnh, sau đó thì anh ta lại bị Đổng Ngọc Thụ giết chết.
Nhà họ Đổng bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành con rối trong bàn cờ của Huỳnh Nhân và Thẩm Thanh Vân.
“Anh dám giết người trước mặt tôi.”
Đứng ở một bên, Thẩm Thanh Vân hét lên, vẻ mặt anh ta u ám đến cực điểm.
Rất rõ ràng mục đích Thẩm Thanh Vân đến nhà họ Đổng chính là để ngăn cản Huỳnh Nhân giết chết Đổng Ý Hành.
Đổng Ý Hành vẫn còn rất nhiều giá trị lợi dụng với nhà họ Thẩm thế nên anh ta không thể chết như thế được.
Thẩm Thanh Vân cũng nói rõ lập trường của mình rồi vậy mà Đổng Ngọc Thụ vẫn giết chết Đổng Ý Hành, điều này khiến cho Thẩm Thanh Vân mất hết mặt mũi.
Ông đây đã nói nhiều như thế mà anh ta vẫn dám giết người, đây chẳng phải là đang khinh thường mình hay sao?
“Cho dù bây giờ anh ta không chết thì sau này khi anh ta đã mất hết giá trị lợi dụng thì anh cũng sẽ giết chết anh ta thôi.”
Lúc này Huỳnh Nhân nhìn Thẩm Thanh Vân bằng ánh mắt sâu xa, sau đó anh thản nhiên nói.
“Huỳnh Nhân.”
Thẩm Thanh Vân nhìn về phía Huỳnh Nhân với vẻ mặt u ám.
Nếu như không phải Huỳnh Nhân đứng ở đó xúi giục thì Đổng Ngọc Thụ sẽ không dám giết chết Đổng Ý Hành ngay trước mặt Thẩm Thanh Vân đâu.
Thẩm Thanh Vân đã để lộ ra sát khí với Huỳnh Nhân rồi nhưng Huỳnh Nhân lại chẳng thèm để ý đến, anh hờ hững liếc nhìn anh ta một cái rồi sau đó sải bước đi đến trước mặt của Đổng Ngọc Thụ.
“Làm tốt lắm, tôi đã thấy được thành ý của anh rồi.”
Đổng Ngọc Thụ run rẩy bẩy ngẩng đầu lên, bóng hình của Huỳnh Nhân chưa bao giờ cao lớn như bây giờ.
Huỳnh Nhân chặn lại ánh mặt trời, ánh sáng rực rỡ tỏa ra phía sau anh, kéo dài bóng hình của anh ra hơn.
Dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người, Huỳnh Nhân chậm rãi giơ tay ra với Đổng Ngọc Thụ.
“Bắt đầu từ bây giờ, mọi thứ của nhà họ Đổng đều thuộc sự quản lý của anh.”
Đổng Ngọc Thụ thẫn thờ nhìn anh một lúc lâu, lúc này anh ta kích động nắm lấy tay Huỳnh Nhân, anh ta đứng dậy nhờ được Huỳnh Nhân nâng đỡ.
“Cảm ơn, anh Huỳnh.”
Đổng Ngọc Thụ cúi người chín mươi độ với Huỳnh Nhân, mọi sự bất mãn khi trước đều chậm rãi tan thành mây khói rồi biến thành vô cùng kính nể.
Tất cả người nhà họ Đổng đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt này, sau khi hoàn hồn lại, bọn họ đều cùng nhau cúi người trước Huỳnh Nhân.
“Nhà họ Đổng sau này sẽ luôn nghe theo lời của anh Huỳnh.”
Dường như mọi người ở nhà họ Đổng đều đồng thanh hô lên.
Bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, thắng làm vua thua làm giặc.
Đổng Ý Hành đã chết rồi, không có ai lên tiếng cho Đổng Ý Hành, bọn họ sẽ đi theo vua mới.
Tiếng sau to hơn tiếng trước, Lưu An khẽ cười.
“Chúc mừng thiếu chủ, lại có thêm một hào môn nữa thuần phục.”
Thế nhưng Huỳnh Nhân lại lắc đầu nói.
“Vẫn còn chưa đủ, tiếp theo chính là nhà họ Thẩm.”
“Một nhà họ Đổng vẫn còn chưa đủ, anh còn muốn mưu toan cả nhà họ Thẩm chúng tôi nữa ư, lòng tham của anh Huỳnh to thật đấy.”
Thẩm Thanh Vân cười khẩy một tiếng, sự tức giận trên gương mặt anh ta sau đó tan biến trong nháy mắt rồi lại khôi phục lại dáng vẻ ung dung khi trước.
“Lòng tham lớn ư?”
Huỳnh Nhân bình tĩnh hỏi vặn lại.
Truyện Đam Mỹ
“Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, lòng tham của nhà họ Thẩm mấy người mới được gọi là lớn chứ?”
“Lòng tham không đáy, có những khi dã tâm lớn một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.”
Thẩm Thanh Vân nở một nụ cười thản nhiên, anh ta nhìn Huỳnh Nhân rồi to gan nói.
“Nếu như Đổng Ý Hành đã chết dưới tay anh em của mình thì đó cũng là gia môn bất hạnh của nhà họ Đổng.
Một người ngoài như tôi cũng không tiện nhúng tay vào, chuyện này coi như xong ở đây.”
“Ồ, nếu không phải là Đổng Ý Hành thì không cứu sao, sao anh ta vừa mới chết anh đã từ bỏ rồi vậy?”
Huỳnh Nhân tỏ ý sâu xa nói.
“Cho dù thế nào cũng phải giả vờ chứ.”
“Anh Huỳnh nói đùa rồi, người chết không thể sống lại, chưa nói đến việc anh ta tự tạo nghiệt không thể sống?”
Thẩm Thanh vân lập tức nói theo một cách khác, anh ta cười nói.
“Ngoài việc ra sức bảo vệ Đổng Ý Hành ra Thanh Vân