Sau khi Huỳnh Nhân trêu tức nói xong, vẻ mặt chú Dương trở nên vô cùng u ám, mồ hôi như hạt đậu trượt xuống từ trên trán.
Mặc dù ông ta tự cao tự đại rằng mình mạnh, nhưng ông ta cũng không thể một mình đấu lại nhiều sát thủ như vậy được.
Nếu là mười mấy tên thì ông ta còn có thể liều mạng một lần, nhưng ở đây lại là hàng nghìn tên sát thủ.
Đây là khái niệm gì?
Chẳng khác nào Huỳnh Nhân đang trực tiếp gọi một binh đoàn sát thủ tới, mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng có thể gi3t chết chú Dương.
Chú Dương chìm trong nỗi ngạc nhiên và sợ hãi.
Trong lòng ông ta còn hơi run rẩy.
Ông ta nghĩ muốn thủng đầu cũng không thể hình dung ra được vì sao lại xuất hiện nhiều sát thủ như vậy?
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Lưu An cũng bật cười, đôi mắt đỏ rực chuyển thành màu máu.
Về phần Thẩm Thanh Vân thì lại bị dọa cho choáng váng.
Cả đời này anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sát thủ như vậy.
Nhất là khi tất cả mọi người đều có vẻ mặt u ám và hơi thở mạnh mẽ, giống như âm binh quỷ tướng vẫn luôn ẩn nấp xung quanh ngôi biệt thự này vậy.
"Huỳnh Nhân, cậu gọi nhiều sát thủ tới như vậy không sợ bị cấp trên phát hiện sao?"
Chú Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tập hợp một lúc ba nghìn sát thủ, đừng nói là nước Hạ mà cả thế giới này cũng sẽ bị cậu làm cho rung chuyển."
Huỳnh Nhân cười khẽ.
"Ông yên tâm đi, bọn họ đều có giấy thông hành và có thân phận hợp pháp."
“Hơn nữa…”
Huỳnh Nhân dừng lại một chút, dùng vẻ mặt trêu tức nhìn chú Dương.
"Ông cũng sắp chết đến nơi rồi.
Người chết thì sẽ không để lộ bí mật."
Chú Dương lập tức cứng cả người lại.
Sao ông ta lại không nghe ra rằng Huỳnh Nhân đang chế nhạo mình chứ?
Lúc trước ông ta đã nói những lời này và mưu toan muốn giết hết những người ở đây.
Kết quả là chỉ mới chớp mắt một cái, Huỳnh Nhân đã dùng chính những lời nói đó để đáp lại ông ta.
Giờ phút này, đám sát thủ đã bao vây toàn bộ biệt thự.
Sát thủ đông đến nỗi phải kéo dài đến phía sau núi.
Một con quạ đen bay qua kêu lên mấy tiếng quạ quạ, như đang chực chờ để áp giải ông ta xuống địa ngục.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là những sát thủ này đều có nguyên tắc của riêng mình và sẽ không bao giờ tụ tập với những tên sát thủ khác.
Nhiều sát thủ tập trung lại một chỗ như vậy mà lại không hề tự giết lẫn nhau.
"Cậu ta chỉ là con rể của một gia đình bình thường.
Còn các anh thì đều là những kẻ mạnh có máu mặt.
Các anh cứ cam lòng nguyện ý bán mạng cho một kẻ vô dụng như thế này sao?"
Chú Dương quay đầu súng sang nhìn đám sát thủ và lớn giọng nói.
"Các anh giết người cũng chỉ vì tiền mà thôi.
Nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Cậu ta cho các anh bao nhiêu thì tôi sẽ cho các anh gấp đôi số tiền đó."
Tuy nhiên, tất cả sát thủ vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn liếc nhìn chú Dương như nhìn một thằng ngu.
"Có vẻ như ông ta đã bị dồn đến bước đường cùng."
Vẻ mặt Huỳnh Nhân bình tĩnh thản nhiên nói.
"Ông cho rằng nhiều sát thủ như vậy đều là do tôi gọi tới sao?"
"Chẳng nhẽ không phải sao?"
Mặc dù trong lòng chú Dương đang rất hoảng loạn nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
"Vì sao ba nghìn sát thủ này lại tới đây thì tôi nghĩ cậu Huỳnh đây hiểu rõ hơn ai hết chứ nhỉ."
Những lời này vừa thốt ra, ánh mắt Chú Dương lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ông ta quay phắt về phía Thẩm Thanh Vân với vẻ mặt hung dữ.
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Thẩm Thanh Vân sợ đến mức vẻ mặt tái nhợt, nói năng lộn xộn.
"Cái này… những tên sát thủ này đều tới đây để giết tôi."
"Cái gì?"
Chú Dương sửng sốt, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cuối cùng giọng nói của ông ta cũng trở nên ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.
"Mấy ngày trước đột nhiên có sát thủ tới nhà họ Thẩm.
Thẩm Bán Sơn suýt chút nữa đã bị giết hại.
Chẳng lẽ những kẻ đó cũng là tới để giết cậu?"
"Đúng, đúng vậy."
"Khốn kiếp."
Chú Dương nổi giận ngay tại chỗ, dùng bàn tay tát mạnh vào đầu Thẩm Thanh Vân một tát như muốn đánh chết anh ta tại đây.
Thẩm Thanh Vân vội vàng ôm lấy đầu mình.
Nhưng lúc ông ta dùng hết sức ra tay thì Huỳnh Nhân đã nhanh hơn một bước.
Huỳnh Nhân dùng tay ném ra một viên đá.
Phốc.
Trong phút chốc, hòn đá xuyên qua lòng bàn tay của chú Dương, giữa lòng bàn tay ông ta xuất hiện một lỗ máu trống rỗng.
"A.”
Ông ta ngay lập tức hét lên một tiếng thảm thiết và ôm chặt bàn tay của mình như đang phải chịu cơn đau dữ dội.
"Ở trước mặt tôi ông nghĩ ông có cơ hội ra tay sao?"
Vẻ mặt Huỳnh Nhân vẫn lạnh lùng như đã mất nhân tính.
Cả người chú Dương run lên, cuối cùng ánh mắt nhìn Huỳnh Nhân của ông ta cũng trở nên khiếp sợ.
"Cuối cùng nói cho ông biết một sự thật để ông được chết rõ ràng hơn một chút này."
Huỳnh Nhân thờ ơ nói.
"Không phải tôi phát lệnh truy nã Thẩm Thanh Vân, mà là cô ta."
Anh chỉ vào Lưu An phía sau, khóe miệng Lưu An cũng tràn đầy nụ cười lạnh lùng.
Ánh mắt kia giống như là ánh mắt đứng trên cao nhìn xuống của kẻ thống trị.
Chú Dương cũng nhìn Lưu An, cơ thể càng ngày càng run