Chỉ một hành động đơn giản là đứng dậy thôi cũng toát ra khí thế áp bức vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Hào Tinh Húc, Hào Uy, Văn Nhân Ngọc cùng với Triệu Xuân Sinh sợ hãi lui về phía sau.
Hai người Tôn Tuyết cùng Lâm Trân Nghi thậm chí còn tệ hơn, phốc một tiếng họ liền ngã xuống đất, mặt đầy vết bẩn.
Bọn họ thế mà đều bị khí thế của Huỳnh Nhân dọa đến mức mất tự chủ.
Nhưng mà, cũng không ai dám cười nhạo hai người bọn họ.
Bởi tất cả mọi người đều biết rõ, nếu Huỳnh Nhân không chết thì bọn họ chính là người chết.
“Khẩu khí cũng thật lớn.”
Hào Tinh Húc dừng lại bước lùi về phía sau, lau mồ hôi trên trán, luống cuống nhìn Huỳnh Nhân.
"Nhưng mà dù mày có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có một mình thôi.Trong khi nơi này là địa bàn của nhà họ Hào bọn tao.”
Nghe lời Hào Tinh Húc nói, Hào Uy cũng như được tăng thêm vài phần sức mạnh: "Cha nói không sai, hơn nữa, chúng ta còn có súng.
Anh ta có thể uy lực hơn cả đạn sao?”
Huỳnh Nhân đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Đối với những tên vệ sĩ nhà họ Hào tay cầm súng lục đứng xung quanh, Huỳnh Nhân căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Thấy thế, đám người Văn Nhân Ngọc, Trịnh Tiến Thành, Hoắc Luân liền thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao mắng to.
“Huỳnh Nhân, đêm nay mày nhất định phải chết.”
“Còn có mày, Đổng Ngọc Thụ, mày cũng sẽ chết cùng nó.”
"Lê Nguyệt Thiền cùng Huỳnh Thăng Phát, sẽ trở thành đồ chơi của bọn tao.
Yên tâm, tao sẽ không lập tức giết chết bọn mày đâu, tao còn muốn để cho bọn mày nhìn thấy tao chơi cùng với hai ả đàn bà này trước, sau đó mới giết chết bọn mày."
“...”
Tuy rằng Huỳnh Nhân không sao, nhưng nhìn Đổng Ngọc Thụ, Lê Nguyệt Thiền, Huỳnh Thăng Phát có vẻ rất cao hứng.
Tuy nhiên, có nhiều súng xung quanh như vậy, bọn họ nhất thời vẫn cảm thấy sợ hãi, không dám nhúc nhích.
Huỳnh Nhân lúc này bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Thăng Phát.
"Hai người đi trước đi.”
Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Thăng Phát nhìn nhau một cái, lập tức đứng dậy rời đi.
Bọn họ hiểu được, nếu bây giờ ở lại sẽ chỉ là gánh nặng cho Huỳnh Nhân.
“Ngăn bọn họ lại.” Hào Uy hô to.
Các vệ sĩ nghe xong lập tức ý muốn chạy ra ngăn cản, nhưng mới đi được một bước, phía sau liền truyền đến hai tiếng thét lên chói tai.
Vút.
Huỳnh Nhân ném ra hai chiếc đũa, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng của hai tên vệ sĩ.
Ngay lập tức, máu tươi liền b ắn ra tung tóe, hai tên vệ sĩ tử vong tại chỗ.
“Ai dám tiến lên một bước, chết.”
Giọng nói của Huỳnh Nhân lạnh đến thấu xương, trấn áp tất cả mọi người, khiến cho tất cả nhất thời đều không ai dám tiến lên nửa bước.
Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Thăng Phát lúc này đã an toàn chạy ra khỏi khách sạn.
Hào Tinh Húc trong mắt tràn đầy sát ý, phẫn nộ đến cực điểm.
"Huỳnh Nhân, mày thật sự cho rằng tao không dám nổ súng giết chết bọn mày có phải hay không?”
Đổng Ngọc Thụ đứng bên cạnh Huỳnh Nhân nghe vậy cả người liền run lên, bị bao nhiêu súng chĩa vào đầu như vậy, làm sao có thể không sợ hãi.
Mặc dù vậy, nhưng anh ta cũng không có ý định lùi bước.
Huỳnh Nhân nhìn sang, vỗ vỗ bả vai anh ta một cái, khẽ cười nói.
"Thả lỏng đi, mạng của anh là của tôi, trừ tôi ra ai dám giết anh?”
Những lời nói vô cùng kiêu ngạo này hoàn toàn có ý coi thường nhà họ Vương, nhưng có điều lại có một loại ma lực đặc biệt, xua đi sự sợ hãi trong lòng Đổng Ngọc Thụ.
"Ha ha ha ha..."
Đám người Hào Tinh Húc, Hào Uy nhịn không được cười to.
“Tao e bọn mày không thể nói những chuyện ngu ngốc như này được nữa rồi.
Tao có súng, bọn tao mới là người định đoạt được mày sẽ sống hay chết.”
Trong trại địch, Diệp Dạ Nguyệt nở nụ cười tàn nhẫn đứng lên.
Huỳnh Nhân lắc đầu, cũng không vội động thủ, mà chỉ nhìn anh ta.
"Các người không biết đường sống yên ổn đi, lại còn dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt tôi?”
"Còn ông, Trịnh TiếnThành."
Anh quay lại nhìn về phía Trịnh Tiến Thành đầu tóc bạc trắng.
"Lúc trước tôi nhân từ, vì chính ông đã tự tay giết cháu trai mình nên mới tha cho nhà họ Trịnh các người một con đường sống.
Ông không mang theo người nhà của mình rời khỏi Minh Châu mưu sinh đi, nay còn xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi phải nói ông đây là dũng cảm, hay là ngu xuẩn nhỉ?”
“Mày còn dám nhắc tới chuyện này.”
Khóe mắt Trịnh Tiến Thành lập tức đỏ hoe, giận đến mức không thể kìm hãm.
"Nếu như không phải tại mày, tao làm sao có thể tự tay giết cháu trai mình, còn có Trịnh Hạo, nó cũng chết vì mày, người nhà họ Trịnh chúng ta cùng mày không đội trời chung, làm sao tao có thể để mày sống dễ dàng như vậy?”
Huỳnh Nhân cười nhạt một tiếng, cũng không để ý tới bọn họ, vẻ mặt vui đùa nhìn về phía Tôn Tuyết cùng Hoắc Luân.
"Hai người xuất hiện ở chỗ này, Tôn Du Phong và Hoắc Ca có biết không?".
Truyện Khoa Huyễn
Hoắc Luân hừ lạnh một tiếng, không nói gì, ngược lại Tôn Tuyết giống như bị kích động, lớn tiếng nói.
“Bởi vì anh, tôi mới bị cha đuổi ra khỏi nhà họ Tôn.”
"Thì ra cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tôn à, chẳng trách cô lại xuất hiện ở đây."
Huỳnh Nhân cười khẽ, Tôn Tuyết nghe ra giọng điệu châm chọc trong lời nói của anh, nhất thời tức giận.
“Anh còn dám cười?”
Hào Tinh Húc thấy thế lập tức ngăn cản Tôn Tuyết đang kích động.
"Tôn tiểu thư, đừng lo lắng, sớm muộn gì cậu ta cũng phải chết thôi.”
"Phải không?"
Huỳnh Nhân