Tất cả mọi người trong hiệp hội võ đạo trợn tròn hai mắt, bỗng dưng bọn họ cảm giác như cơ thể Huỳnh Nhân sẽ có thể chống đỡ trời đất.
Thế nhưng, cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt mà thôi.
Khi tinh thần được hồi phục lại, tất cả thành viên trong hiệp hội khóe miệng nhếch lên cười, nhìn Huỳnh Nhân với ánh mắt cười hả hê trước sự đau khổ của người khác, giống như đã tưởng tượng ra hình ảnh Huỳnh Nhân cụt tay cụt chân nằm trên mặt đất.
Nhanh Thanh Thi lắc nhẹ chiếc quạt gấp, khẽ nheo mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Khi còn ở nhà họ Văn, anh ta đã biết được sức lực mạnh mẽ thật sự của Huỳnh Nhân.
Tuy nhiên, anh ta chỉ biết Huỳnh Nhân rất mạnh, chứ cũng chẳng biết Huỳnh Nhân mạnh đến cỡ nào.
Búng đốt ngón tay đếm thử, ở trong hiệp hội có thể làm được rất nhiều loại viên đá như này, vốn dĩ cũng chẳng là gì.
Huỳnh Nhân lại cứ tưởng phương pháp ấy rất cao siêu, đem đi phô trương, khoe khoang trước mặt rất nhiều người, chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, đúng là tự rước nhục vào người.
Hội trưởng Nhan Ung ngồi xổm người xuống, sửng sốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái, trừng mắt căm tức nhìn Huỳnh Nhân.
"Mày dám tấn công tao?"
Là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, ông ta đi đâu cũng được mọi người kính trọng, ngay cả một số gia chủ của các gia đình giàu có cũng phải kính cẩn giả vờ làm cháu trai của ông ta, thế mà thằng con rể vô dụng chỉ giỏi giả trò múa võ mèo ba chân, có tiếng mà không có miếng này cũng dám xúc phạm ông ta.
"Bao đại sư, đây là "khách quý" mà ông mời tới đấy à? Sao lại vô lễ như vậy."
Một ông lão có địa vị ngang hàng với Bao đại sư vẻ mặt lạnh lùng quát lớn, tỏ vẻ muốn hỏi tội.
Các thành viên khác cũng rối rít đệm thêm, lên tiếng chế nhạo.
"Trước mặt hội trưởng mà dám tấn công, đúng là coi trời bằng vung, không coi ai ra gì hết"
"Hội trưởng, ông cứ đứng một bên nhìn tôi dạy dỗ cái tên kiêu căng ngạo mạn này đi"
"Cứ để tôi"
Các thành viên của hiệp hội võ đạo chen lấn muốn cướp quyền được tẩn Huỳnh Nhân.
Chỉ có Kỳ Hạ Huy im lặng nhìn tất cả với ánh mắt lạnh lùng, anh ta cảm thấy buồn thay cho sự ngu ngốc của những người này.
Trên thực tế, anh ta cũng không biết sức mạnh thật sự của Huỳnh Nhân là cỡ nào, bởi vì, kể từ khi anh ta biết Huỳnh Nhân cho đến nay, chưa bao giờ được nhìn thấy Huỳnh Nhân đánh hết sức mình.
Mỗi lần Huỳnh Nhân ra tay đều rất hời hợt, chỉ cần giơ tay nhấc chân một phát thôi là đã gi3t chết đối thủ ngay tắc lự, điều này cho thấy Huỳnh Nhân thậm chí còn không thèm để ý quan tâm đến hiệp hội võ đạo.
"Đừng chen nhau, các người ai cũng có cơ hội."
Huỳnh Nhân không thèm để ý tới tiếng ồn ầm ĩ của các thành viên trong hiệp hội, mà anh chỉ cười nhẹ một tiếng.
"Cứ chờ đến khi đại hội bắt đầu, các người ai cũng có thể thách đấu với tôi"
Giọng nói của anh bình tĩnh, tràn ngập khí chất mạnh mẽ của kẻ bề trên.
Cũng khó trách, việc này nếu để cho các cao thủ trong Long Tức biết, thì chắc chắn mắt họ sẽ đỏ bừng vì ghen tị mất, thầm tiếc hận cái đám người có tiếng mà chẳng có miếng đấy thế nhưng lại có cơ hội để so chiêu với Huỳnh Nhân.
Trong năm năm qua, có một số kẻ mạnh đã từng cầu xin Huỳnh Nhân ra tay, hướng dẫn chỉ ra đạo lý tu hành cho bọn họ, thế nhưng lại không có cơ hội.
Nhưng những điều đó ở trong mắt đám người kia, thì lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
"Chỉ là một thằng con rể thân phận bé nhỏ, thế mà dám không coi các cao thủ thiên hạ ra gì."
"Hội trưởng, cái hạng người ngạo mạn này ngài không cần ra tay, cứ để chúng tôi làm là được rồi"
Mọi người trong hiệp hội rối rít bày tỏ lòng trung thành của mình.
Sắc mặt Nhan Ung tái xanh, ông ta vẫn còn bực bội việc Huỳnh Nhân từ chối ông ta ngay trước mặt mọi người, ông ta lập tức xua tay, nói.
"Tôi sẽ giao cho mọi người, đừng để ai phải chết"
Lời nói vừa dứt, ông ta bước ra khỏi võ quán, không hề lo lắng là sẽ không trừng trị được Huỳnh Nhân.
Nhanh Thanh Thi lên tiếng thông báo.
"Đại hội võ đạo, chính thức bắt đầu."
Sau đó, anh ta cũng đi theo Nhan Ung ra khỏi võ quán.
Bùm...
Lòng nhiệt huyết của toàn bộ võ quán bắt đầu dâng trào, tất cả mọi người đều có ý thức tự giác lùi lại một bước về sau, vẻ mặt thành kính.
Ở giữa võ quán là một võ đài quy mô lớn.
Phía sau võ đài có để một bàn thờ cúng tế, bên trên bàn thờ bày rất nhiều trái cây với bánh ngọt, để thờ một bức tranh sơn dầu khổng lồ.
Bên trong bức tranh sơn dầu không có cái gì ngoài một bóng lưng tráng lệ.
Tóc dài phấp phới, đứng chắp tay.
Huỳnh Nhân chỉ vào bức tranh, tùy tiện hỏi.
"Người trong tranh là ai?"
Vẻ mặt Kỳ Hạ Huy ngập tràn vẻ tôn kính, trịnh trọng nói.
"Ngài Huỳnh, đấy là ngài Võ Si."
Huỳnh Nhân sửng sốt một chút, rồi sau đó buột miệng nói.
"Võ Đông Dương?"
"Dạ đúng vậy"
Vẻ mặt của Kỳ Hạ Huy thành kính khó tả.
"Ngài Võ