Ngay khi Huỳnh Nhân thốt ra cái tên đó, sắc mặt Mã Bách Điền thay đổi, nắm chặt lấy cánh tay của Huỳnh Nhân, giọng nói khàn khàn, đầy xúc động.
“Anh Huỳnh, anh biết con gái tôi sao?”
Huỳnh Nhân không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bức ảnh.
Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân không dám chen vào, họ chỉ lo lắng nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Sau khi anh nhìn một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Con gái ông, tên là gì?”
“Hồ Huệ.
”
Mã Bách Điền không hề chần chừ nói ra tên của con gái mình.
Huỳnh Nhân suy nghĩ một lát.
“Vậy thì cô ấy có biết tên của mình không?”
Mã Bách Điền lắc đầu.
“Tôi cũng không rõ, lúc mất tích con bé mới ba tuổi.
”
“Vậy cô ấy hồi nhỏ có được gọi theo biệt danh gì không?”
“Nếu là biệt danh thì khi còn nhỏ tôi thường gọi con bé là Tiểu Huệ, con bé chắc chắn sẽ biết mình tên Tiểu Huệ.
”
“Ra là vậy.
”
Huỳnh Nhân khẽ thở dài, ánh mắt luôn hướng về hình bóng cô bé trong bức ảnh.
Trên đời này chẳng có hai bông hoa nào giống nhau cả, bé gái trong ảnh tuy còn nhỏ nhưng nhìn hình dáng khuôn mặt thì rõ ràng giống hệt Tiểu Huệ.
Con ngươi Mã Bách Điền co rút lại, yết hầu khẽ chuyển động, lên tiếng hỏi.
“Cô ấy là ai?”
“Cô ấy là con gái nuôi của quản gia nhà họ Liễu.
”
Huỳnh Nhân trầm giọng nói.
“Trước đây tôi đã từng đến nhà họ, cho nên tôi khá ấn tượng với dáng vẻ lúc nhỏ của cô ấy.
”
Anh mở điện thoại ra, tình ảnh chụp của Từ Huệ, đưa sang tay Mã Bách Điền.
Mã Bách Điền vừa nhìn thấy đã sững sờ, hai mắt chợt đỏ lên, lẩm bẩm một mình.
“Giống, giống quá… Thật sự giống nhau như đúc.
”
Sau khi đưa trả lại điện thoại cho Huỳnh Nhân, Mã Bách Điền hỏi.
“Bây giờ con bé được gọi là gì?”
“Tên là Từ Huệ.
”
Yết hầu Mã Bách Điền khẽ chuyển.
“Tôi có thể… gặp mặt con bé một lần không?”
“Gặp cô ấy một lần không khó, nhưng để đoàn tụ lại với nhau thì không được thích hợp.
”
Lời nói của Huỳnh Nhân hoàn toàn cắt đứt đi tia hy vọng vất vả lắm Mã Bách Điền mới có được này.
Ánh mắt anh ta ngây ra, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân.
Tuy nhiên, ánh mắt của Huỳnh Nhân không thay đổi, thậm chí còn trở nên nghiêm khắc hơn.
“Cô ấy từ nhỏ đã cùng bác Quách nương tựa vào nhau mà sống, không biết bố ruột của mình là ai, bây giờ cô ấy đã quen với cuộc sống hiện tại của mình, đột nhiên ông xuất hiện, chen vào cuộc sống hạnh phúc của cô ấy, chắc chắn sẽ khiến cho cô ấy bị tổn thương, có thể khiến cô ấy thêm oán giận ông.
”
Mã Bách Điền cảm thấy lời của Huỳnh Nhân nói rất có lý, chỉ là không kìm được ánh mắt vẫn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đã biết đứa con gái mình thất lạc là ai, lại không thể cùng con gái đoàn tụ, chuyện này cũng quá tàn nhẫn đối với một người bố.
“Cơ hội sẽ đến, không cần vội.
”
Ánh mắt Huỳnh Nhân dịu đi, nói.
“Không phải là bố con hai người không được nhận nhau, mà là để hai người làm quen với nhau trước, để đến khi ông nói ra thân phận của mình cô ấy sẽ không cảm thấy quá kích động.
”
Mã Bách Điền lau nước mắt đi, khẽ gật đầu với Huỳnh Nhân.
“Anh Huỳnh, ơn huệ này tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào, chỉ có sinh mệnh rẻ mạt này, sẽ vì anh mà lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không từ.
”
Huỳnh Nhân có thể cảm nhận được sự chân thành của Mã Bách Điền, giúp anh ta tìm được con gái đã thất lạc nhiều năm, ân tình này anh ta sẽ dùng cả đời để báo đáp.
Nhưng anh lại lắc đầu.
“Ông làm việc cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không đối xử tệ với ông.
”
Đồng thời nhìn về phía Thiên Việt Bân.
“Anh cũng vậy.
”
“Anh Huỳnh…”
Trong lòng Thiên Việt Bân vô cùng cảm động, còn nói không có chuyện gì vui hơn khi tìm được một ông chủ tốt.
Trong lúc này, Mã Bách Điền đã hoàn thành được tâm nguyện, sức chú ý của ông lại quay về ván bài với Mã Khả Phong.
“Vậy thì khoảng thời gian này anh Huỳnh sẽ phải ở lại Giang Thành.
”
Ánh mắt Mã Bách Điền dần trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Ngày mai tôi sẽ thay anh Huỳnh đi gặp những cô đông sáng lập của tập đoàn Cự Phong.
”
Huỳnh Nhân cười nhạt.
“không cần, chúng ta quay về Minh Châu.
”
“Hả?”
Anh vừa nói xong, cả Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhân.
“Không ở lại Giang Thành thì ván cược với Mã Khả Phong phải làm thế nào?”
“Mười hai ngày nữa, chúng ta sẽ quay lại Giang Thành.
”
Huỳnh Nhân cười nhẹ.
“Tôi đảm bảo 100% sẽ thắng ván cược này của Mã Khả Phong.
”
“Tại sao…”
Thiên Việt Bân không thể nào hiểu được, rời Giang Thành thì sao hoàn thành ván cược được?
Phải biết rằng tất cả cổ đông sáng lập tập đoàn Cự Phong đều sống tại Giang Thành.
Nhưng Mã Bách Điền lại chẳng có nửa điểm hoài nghi, lập tức nghe theo.
“Vâng, anh Huỳnh.
”
“Quay về Minh Châu, hai người không thiếu việc để làm, hai người phái người đi theo dõi sát sao Mã Khả Phong một ngày hai mươi bốn giờ, không rời nửa bước.
”
Huỳnh Nhân ra lệnh.
“Hơn nữa, nếu có thể thì ra tay tiến hành quấy rối, tóm lại khiến cho Mã Khả Phong cảm thấy khó chịu là được.
”
“Chỉ cần hai người làm được hai chuyện này, tôi sẽ không bị đánh