Năm năm sống cuộc đời chinh chiến, Huỳnh Nhân kế thừa hoàn hảo năng lực của ông Tạ chủ, không chỉ học được kỹ năng giết người, mà trình độ về mặt võ đạo càng thêm tinh thông, tự mình sáng tạo ra vài bộ võ kỹ.
Quyền pháp Bôn Lôi chính là một trong số đó.
Chẳng qua điều khiến Huỳnh Nhân không ngờ đến là ở Minh Châu nhỏ bé này, vậy mà cũng có thể gặp được người sử dụng Bôn Lôi quyền.
“Thằng nhóc võ si kia, ngược lại đã làm rạng rỡ nhánh của mình rồi! ”
Huỳnh Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm, gương mặt hiện ra chút ý cười.
Có ai không muốn để lại danh tiếng muôn đời, có ai không muốn lưu danh sử xanh?
Tông sư Diệp Vấn có thể làm rạng danh nhánh Vịnh Xuân quyền, Huỳnh Nhân anh, tại sao không thể truyền bá Bôn Lôi quyền trên khắp thế giới?
Nhưng mà, chuyện Huỳnh Nhân không biết là, võ si trong số bảy người có danh hiệu si của Nam Hạ tập quyền pháp Bôn Lôi do Huỳnh Nhân dạy, cũng đã bắt đầu nhận học trò, đương nhiên, không sử dụng danh nghĩa của mình, biết Huỳnh Nhân không thích khoe mẽ, thế là bèn lấy tên ‘chiến thần’ để gọi nhánh đó.
Nụ cười trên gương mặt càng lúc càng rạng rỡ, Huỳnh Nhân nhìn Kỳ Hạ Huy, cười nói.
“Đến đây, để tôi xem thử anh học thế nào.
”
Hiếm khi gặp được học trò của anh, tuy là kẻ địch, nhưng Huỳnh Nhân cũng là nhìn thấy thứ mình thích sẽ muốn thử, tùy tiện chỉ dạy một chút cũng được.
“Ăn nói ngông cuồng!”
Nghe thấy câu đó, sát ý trong mắt Kỳ Hạ Huy càng nhiều, tốc độ vung nắm đấm về phía Huỳnh Nhân cũng nhanh hơn.
Anh ta rất khó chịu với cách nói chuyện của Huỳnh Nhân, như thể người thầy đang chỉ dạy cho đứa học trò chẳng ra gì của mình vậy.
“Chết đến nơi còn ra vẻ.
”
Ba Hào Tiểu Danh nhìn Huỳnh Nhân như nhìn người chết, anh ta từng tận mắt nhìn thấy anh Huy sử dụng quyền pháp Bôn Lôi.
Một cú đấm, đối phương đã bất tỉnh nhân sự, sau đó còn phải nằm trong bệnh viện thành phố suốt hai tháng.
“Có cần báo cảnh sát không?”
Một vài giáo viên xung quanh cũng sợ Huỳnh Nhân bị Kỳ Hạ Huy này đánh chết tươi, sắc mặt lo lắng nhỏ tiếng dò hỏi.
“Gọi xe cấp cứu đi.
” Hiệu trưởng cau mày nói.
Cô ta biết bối cảnh của ba Hào Tiểu Danh, là người nhà họ Hào, cảnh sát đến có tác dụng chắc?
Huống hồ, cũng do thằng nhóc kia tự mình tìm đường chết, khiêu khích Kỳ Hạ Huy.
Đây chẳng phải là thấy mình sống đủ lâu, nên chán sống đấy sao?
Một đấm của Kỳ Hạ Huy chớp mắt đã đến, mang theo quyền phong cuồng bạo, thổi loạn mái tóc trước trán của Huỳnh Nhân.
Nhưng mà, âm thanh đánh trúng ngột ngạt trong tưởng tượng không hề truyền ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nắm đấm của Kỳ Hạ Huy, đang dừng lại cách mặt Huỳnh Nhân không đến năm centimet, mà Huỳnh Nhân, ngay cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, vẫn bình tĩnh nhìn anh ta.
“Đánh với tôi, không bảo con của anh tránh ra, ngộ thương đứa nhỏ thì phải làm sao?” Kỳ Hạ Huy thu lại nắm đấm, lạnh nhạt nói.
Huỳnh Nhân nghe vậy, cũng cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy Huỳnh Như vẫn ôm chặt ống quần Huỳnh Nhân, ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạ Huy, cũng không sợ hãi, dường như chỉ cần Huỳnh Nhân ở bên cạnh, cô bé vĩnh viễn sẽ không sợ.
Huỳnh Nhân xoa đầu Huỳnh Như, khẽ mỉm cười, hảo cảm trong lòng dành cho Kỳ Hạ Huy lại nhiều hơn một phần.
“Không sao, anh cứ tùy tiện ra tay, đừng bận tâm.
”
Trong lời nói, tràn đầy tự tin.
Lần này, Kỳ Hạ Huy không lộ ra vẻ mặt khi trước, mà là nhìn sâu vào Huỳnh Nhân.
Rất ít người có thể không thay đổi sắc mặt khì nắm đấm của anh ta đến gần, thậm chí mí mắt cũng không chớp một cái.
Hoặc là, anh đang giả vờ, hoặc là, anh thật sự là cao thủ!
Ba Hào Tiểu Danh ở bên cạnh nhìn đến ngứa răng, thầm hận cú đấm ban nãy sao lại không đánh xuống.
Nếu lúc đó đánh xuống, thằng nhóc này chắc chắn sẽ tàn phế!
Nhưng mà không sao, lại lần nữa cũng như vậy thôi!
Ba Hào Tiểu Danh chưa từng nghĩ đến Kỳ Hạ Huy sẽ thua.
Điều chỉnh xong trạng thái, Kỳ Hạ Huy lại lần nữa vung nắm đấm về phía Huỳnh Nhân.
Lần này, anh ta không còn bận tâm gì nữa, quyền phong càng thêm nhanh mạnh.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, cách mấy mét, bọn họ cũng đã cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong nắm đấm này của Kỳ Hạ Huy.
Nhưng mà, chỉ nhìn thoáng qua, Huỳnh Nhân lại khẽ lắc đầu.
Quá nhiều sơ hở!
Anh chậm rãi giơ một tay lên, hời hợt đẩy về trước.
Đơn giản như đẩy một đứa nhỏ.
Bốp.
Ngay sau đó, nắm đấm cực kì mạnh mẽ của Kỳ Hạ Huy, bị Huỳnh Nhân nhẹ nhàng đẩy lui.
Bộp! Bộp! Bộp!
Kỳ Hạ Huy loạng choạng lùi về sau ba bước