Sau khi Huỳnh Nhân nói xong câu đó, bầu không khí trong phòng khách nhà họ Liễu trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều hơi ngạc nhiên, trong lúc đó còn nhìn nhau một lúc.
Sau ba giây yên lặng, một tiếng cười tràn ngập sự chế giễu vang lên.
“Khẩu khí lớn thật, mày dựa vào cái gì để giải quyết ba chuyện này?”
“Chưa nói tới chuyện giải quyết cơn tức của nhà họ Hào và Hoắc Ca, chỉ cần làm cho tập đoàn Lệ tinh tiếp tục hợp tác cùng với chúng ta thôi là mày cũng không làm được rồi!”
Từ góc nhìn của bọn họ, dường như chỉ coi Huỳnh Nhân đang mạnh miệng mà thôi.
Trước mắt, ba chuyện này đều là chuyện gấp của nhà họ Liễu, cho dù có cử cả nhà cũng chẳng có cách nào giải quyết được, tên Huỳnh Nhân kia dựa vào cái gì để giải quyết?
Huống chỉ kỳ hạn chỉ có một tuần.
“Các người không cần phải quản chuyện này, tôi đã có cách rồi.”
Đối mặt với tiếng cười châm chọc của mọi người, Huỳnh Nhân chỉ cười nhàn nhạt.
“Tôi không những làm được chuyện khiến cho Lệ Tinh tiếp tục hợp tác với nhà họ Liễu mà còn có thể khiến cho Hoắc Lão Ca và nhà họ Hào tới xin lỗi.”
“Càn quấy, đúng là quá càn quấy!”
Liễu Đông Quân trừng mắt đầy tức giận nhìn về phía Huỳnh Nhân, ông ta quay đầu lại lại nhìn về phía Liễu Nham.
“Hiện tại một tên phế vật còn khoác lác như vậy, chú còn định bao che tới khi nào?”
“Ba!”
Liễu Cảnh Nhiên cũng đứng lên nói.
“Con có thể chịu trách nhiệm được cho lời nói của mình đó là anh ta không thể làm nổi ba chuyện này.
Anh ta ở lại nhà họ Liễu chỉ biết hại chúng ta mà thôi!”
“Nếu như tôi làm được thì cô định làm gì?”
Huỳnh Nhân cũng không hề tức giận mà anh vẫn hỏi Liễu Cảnh Nhiên với vẻ bình tĩnh như cũ.
Liễu Cảnh Nhiên nhìn Huỳnh Nhân trông y như một kẻ ngốc, chắc chắn chín mươi phần trăm Lệ Tinh sẽ có khả năng kết thúc hợp tác với nhà họ Liễu, đây không phải là chuyện chỉ có thể nói mồm là xong được.
Nhà họ Hào với Hoắc Ca ở bên kia lại càng không cần phải nói.
Công ty giải trí Huy Hoàng đã bị đập tan, đây chính là chuyện lớn liên quan đến thể diện nên nhà họ Hào sẽ không bỏ qua.
Tuy Lâm Trân Nghi chỉ là một tình nhân của Hoắc Ca nhưng Hoắc Ca lại là người bao che khuyết điểm nhất nên ai mà biết được lão sẽ làm ra chuyện gì.
“Nếu như anh có tài có thể giải quyết được ba việc này trong một tuần thì Liễu Cảnh Nhiên tôi sẽ không chỉ bưng trà rót nước và cúi đầu nhận lỗi mà còn làm hầu gái chăm sóc cho anh nguyên một ngày vô điều kiện!”
“Được, một lời đã định.”
Ánh mắt sắc bén của Huỳnh Nhân quét qua mọi người.
“Ngoài ra, tôi còn muốn nói tới một chuyện, vì các người đã muốn đuổi tôi đi nên tôi sẽ thuận theo ý nguyện của các người!”
“Có điều không phải là do các người đuổi tôi đi mà là Huỳnh Nhân tôi chủ động cắt đứt mọi quan hệ thân thích với tất cả người nhà họ Liễu!”
Dù bên trong phòng khách nhà họ Liễu rộng lớn như thế nhưng lời nói đầy mạnh mẽ của Huỳnh Nhân vẫn vang vọng.
“Từ hôm nay trở đi, tôi và các người đi trên con đường riêng, chúng ta không còn một chút quan hệ nào nữa!”
“Người thân của tôi chỉ có duy nhất một người là Liễu Nham.”
Sau những lời nói trầm thấp và mạnh mẽ, Huỳnh Nhân xoay người rời đi.
Ầm ầm.
Ngay khi anh rời đi, sấm sét cuồn cuộn, một tia chớp xé toạc bầu trời chiếu xuống mặt đất sáng như tuyết.
Đột nhiên bóng dáng