Lưu An đậu xe ở chỗ cách trường mầm non năm trăm mét, đi vào trường đón Huỳnh Như tan học với Huỳnh Nhân.
Mưa vẫn đang rơi tí tách, tất cả giáo viên đều che dù cho bọn trẻ, đi theo các bé cưng tự mình đưa đến tay phụ huynh, trò chuyện với nhau rồi mới trở về.
Thậm chí ngay cả hiệu trưởng trường mầm non cũng đi đầu làm mẫu dắt các bé đi.
"Ba!"
Trong trường mầm non đột nhiên vang lên tiếng kêu to quen thuộc.
Huỳnh Nhân nhìn theo tiếng kêu, thấy Huỳnh Như được hiệu trưởng mới của trường mầm non dẫn đến trước mặt Huỳnh Nhân như cúng tổ tông.
Huỳnh Nhân tiện thể ôm Huỳnh Như, xoay một vòng rồi cười nói.
"Để ba xem con có bị ướt không?"
Đây chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, hiệu trưởng đứng một bên lại thay đổi sắc mặt, vội vàng giải thích.
"Anh Huỳnh, con gái của ngài không bị ướt.
"
Huỳnh Nhân sửng sốt một lát, nhìn hiệu trưởng mới vài lần, sau đó cười nói.
"Cảm ơn ông.
"
"Tôi nên làm, nên làm.
"
Hiệu trưởng mới lau mồ hôi lạnh trên đầu, sau đó cười đưa một tấm danh thiếp và nói.
"Tôi tên là Trương Duy, nhờ vào anh Huỳnh tôi mới thăng chức.
Anh Huỳnh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho con gái của ngài thật tốt, chắc chắn không để cho cô bé chịu chút oan ức nào.
"
"Nhờ vào tôi?" Huỳnh Nhân nghi ngờ hỏi.
Sau đó dường như anh nhớ ra điều gì, anh quay đầu nhìn Lưu An một chốc.
Sau khi Hào Tiểu Danh nghỉ học, trường mầm non này cũng bị người ở bộ Giáo dục thành phố để mắt tới, tiến hành một đợt chấn chỉnh lớn.
Lần chấn chỉnh này không quan trọng lắm, nhưng đúng là chỉnh sửa được vài người ‘biếu quà cáp’.
Bộ Giáo dục bắt được mấy giáo viên nhận quà cáp nên cách chức ngay, nghe nói hiệu trưởng trường mầm non Kaiser cũng bị đổi.
Tất nhiên là do Lưu An tạo thành cục diện này.
Cô ta gọi một cú điện thoại, người bên dưới lập tức bắt đầu tạo áp lực cho bộ Giáo dục, nói là chuyện này dẫn tới một nhân vật lớn nào đó tức giận, nếu như xử lý khiến người đó không hài lòng thì họ tự gánh vác hậu quả.
Tất nhiên người của bộ Giáo dục vừa sợ vừa giận, tức khắc bắt tay vào làm việc với mầm non Kaiser, còn liên lụy đến một vài trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông quý tộc, một nhóm lớn gồm các công nhân viên chức từng nhận hối lộ đều bị cách chức.
"Cô đúng là điên rồi.
" Huỳnh Nhân quay đầu nhìn Lưu An, dở khóc dở cười.
Lưu An lại kêu một tiếng đau đớn, nói: "Gieo gió gặt bão, ai bảo những người đó không có mắt chọc phải thiếu chủ.
"
Huỳnh Nhân nhận danh thiếp của Trương Duy, nói thêm vài câu rồi đuổi Trương Duy đi.
Anh vừa quay đầu lại phát hiện Huỳnh Như trong ngực mình đang nhìn đăm đăm vào Lưu An ở phía sau, bi bô hỏi.
"Ba, tại sao mắt của chị này có màu đỏ ạ?"
Vẻ mặt Lưu An lập tức trở nên mất tự nhiên, lúng túng cúi đầu xuống.
Sắc mặt của Huỳnh Nhân cũng thay đổi, trẻ con nói chuyện không kiêng dè gì, vừa khéo câu nói này của Huỳnh Như đâm trúng chỗ đau của Lưu An.
Nhưng không đợi Huỳnh Nhân nói chuyện, Huỳnh Như lại cười.
"Thật là xinh đẹp.
"
"! "
Thân thể Lưu An lại khẽ run rẩy, cô ta hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Huỳnh Như một chốc.
Từ trước tới nay, cô ta luôn có phần tự ti vì đôi mắt màu máu của mình, đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy có người khen mắt của cô ta xinh đẹp.
"Tiểu Như, gọi chị Lưu An.
" Huỳnh Nhân nhân cơ hội nói.
"Chị Lưu An.
"
Huỳnh Nhân nhẹ nhàng lắc lư một cái, Huỳnh Như mới dang đôi tay nhỏ, cất tiếng nói như trẻ đang bú.
"Ôm.
"
"! "
Lưu An lại run rẩy, ngơ ngác nhìn Huỳnh Như, trong lúc này thân thể cô ta cứng ngắc đến mức không biết nên làm sao bây giờ.
"Ôm một cái đi, tôi đã bảo con bé sẽ thích cô mà.
"
Huỳnh Nhân đến gần thêm mấy bước, cười nói với Lưu An.
"Không sợ cô chê cười, lần đầu tiên tôi trông thấy con bé thì tôi còn căng thẳng hơn cả cô.
"
Đôi tay Lưu An hơi giật, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Huỳnh Như.
Trong hoàn cảnh khắp nơi đều tràn ngập giết chóc, không giết người thì không sống nổi thế này, từ nhỏ cô ta đã không có tình cảm, không biết khóc là gì, cười là gì, về sau gặp được Huỳnh Nhân, anh là người đầu tiên tiếp nhận mình, tán thành mình.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với Huỳnh Như, trái tim của cô ta cũng đập nhanh không ngừng.
Thình thịch!
Thình thịch thình thịch!
Dường như trái tim sắp nhảy ra cổ họng.
Nếu như nói Huỳnh Nhân là vệt nắng đầu tiên trong đời Lưu An, mang đến ánh sáng cho vận mệnh thảm thương tối tăm không có mặt trời của cô ta, vậy thì Huỳnh Như chính là vầng thái dương, dùng ánh sáng và sự nhiệt liệt giúp cô cảm nhận được sự ấm áp.
"Thiên thần, cô bé là thiên thần.
"
Hai hàng nước mắt trượt xuống từ đôi mắt màu đỏ tươi của cô ta.
Thân thể cô ta cứng đờ mà tiếp nhận Huỳnh Như từ trong ngực Huỳnh Nhân, cô bé cũng phát hiện Lưu An khóc nên chủ động ôm Lưu An, còn sờ đầu Lưu An.
"Chị đừng khóc, mẹ đã bảo con gái khóc thì không xinh đẹp nữa.
"
"! "
Lưu An vẫn rơi lệ.
"Tiểu Như hát cho chị nghe được không? Con thỏ nhỏ ai da, hãy mở cửa ra nào, mau mở cửa ra nào, tôi muốn đi vào, không mở không mở tôi không mở, mẹ còn chưa về nhà, ai đến cũng không mở cửa! "
Huỳnh Như hát được một nửa thì không hát