Vừa ra khỏi khu nhà đã có một chiếc Rolls-Royce đen đậu ngay cửa.
Liễu Thuỵ Hoa liếc mấy lần, nhất là khi thấy biển số xe có những năm số tám, cô không kìm được mà kinh ngạc thành tiếng.
“Không ngờ Minh Châu cũng người giàu ngầm cỡ này luôn.”
Huỳnh Nhân ở bên cạnh thì cười hỏi.
“Xe này đắt tiền lắm hả?”
“Chứ sao nữa ạ.”
Vừa nói đến xe, Liễu Thuỵ Hoa lập tức hào hứng, cô ấy nói cực kỳ nghiêm túc.
“Chủ nào xe nấy đấy ạ, nhà giàu bình thường thì thích chọn cái loại xe thể thao như Lamborghini, Porsche vậy á, nhìn nó có khí chất.”
“Rolls-Royce vốn đã là xe của mấy người rất có thân phận, mà kiểu dáng xe cũng không được ưa chuộng, rất ít ai có tiền mà mua loại xe này lắm.
Nhưng mà người lái kiểu xe này á, làm gì có ai không phải nhân vật tiếng tăm lừng lẫy đâu anh.
Mà chiếc xe này lại còn là cỗ máy chiến đấu của Rolls-Royce, phiên bản giới hạn trên toàn thế giới á anh.”
“Vậy hả?”
Huỳnh Nhân gật đầu mà không bình luận gì, bởi anh cũng chẳng nghiên cứu gì về xe cộ.
Liễu Thuỵ Hoa thở dài rồi nói.
“Xe thể thao của em cũng có mấy chiếc nhưng khi so sánh với con xe này thì chỉ là bã đậu.”
“Vậy lát nữa em phải trải nghiệm cho thỏa mãn vào đấy.” Huỳnh Nhân cười nói.
“Dạ?”
Vào lúc Liễu Thuỵ Hoa còn đang ngẩn người, Lưu An đã bước ra khỏi xe rồi đi về phía Huỳnh Nhân.
Hôm nay Lưu An thay quần áo, không còn mặc quần áo bằng da màu đen bó sát người mà cô ta thường mặc, mà thay thành quần áo công sở.
Dáng người cao gầy, đường cong nóng bỏng, khiến Triệu Vân đang tạm thời là thiếu nữ ngây thơ cũng cảm thấy tự ti.
“Thiếu chủ, mời.” Lưu An chủ động mở cửa xe cho Huỳnh Nhân.
Những lời này càng khiến Liễu Thuỵ Hoa rớt quai hàm.
“Chiếc xe này là của anh á hả?”
Huỳnh Nhân cười nói.
“Coi như vậy đi.”
Thật ra anh cũng chả biết chiếc xe này đến từ đâu.
Bởi khi anh bắt đầu đến Minh Châu thì Lưu An đã lái chiếc xe này ra đón anh rồi, về sau cũng không đổi chiếc khác.
“Đến đại học Minh Châu.”
Lưu An vừa giẫm chân ga thì xe đã lập tức khởi động, vững vàng chạy trên đường.
Những chiếc xe tới lui đều có vẻ như cố ý nhường đường cho chiếc xe này.
Cô em vợ ngồi trên xe vô cùng hưng phấn, bởi lúc cô ấy lái xe thể thao cũng không được đối xử như thế này đâu.
Dần dần, khi Liễu Thuỵ Hoa hoàn hồn lại thì ánh mắt cô ấy nhìn về phía Huỳnh Nhân cũng có thêm một tia nghi ngờ.
Hôm qua cô ấy còn cảm thấy ông anh rể này chỉ là người thường, nhưng bây giờ xem ra, hình như anh cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài…
Chẳng mấy chốc mà đã đến đại học Minh Châu rồi.
Nhưng khi Huỳnh Nhân và Liễu Thuỵ Hoa đến đây, cửa học viện y khoa lại chật ních người, biểu ngữ treo khắp nơi.
Chỗ nào cũng tràn ngập những lời chửi cha mắng mẹ, phía trong còn có một đám người giằng co với giảng viên đại học nữa.
Trên biểu lại còn viết bốn chữ to bằng màu đỏ chảy như máu ‘lang băm giết người’.
“Sinh viên nữ kia đâu rồi, kêu cô ta ra đây coi!”
“Cô ta kê đơn thuốc gì thế hả? Ba tôi bệnh nặng đã đành, đằng này còn lây bệnh cho bọn tôi nữa!”
Vài giảng viên khó chịu giải thích.
“Sinh viên Liễu Thuỵ Hoa đã bị trường chúng tôi đuổi học rồi, việc này không liên quan đến chúng tôi.”
“Không liên quan à?”
Người trẻ tuổi dẫn đầu nói hung hăng nhất.
“Đừng có mơ trốn tránh trách nhiệm, nếu hôm nay mấy người không giao sinh viên nữ kia thì trường mấy người cùng chờ lên trang nhất luôn đi!”
Tách tách tách tách…
Xung quanh còn có mấy phóng viên cầm camera chụp ảnh, hiện trường rối tung vô cùng.
Liễu Thuỵ Hoa sợ đến run người, không dám đi về phía trước.
Huỳnh Nhân lại lạnh mắt, vừa liếc đã biết tình huống ngay.
Bạo hành y tế.
Người nhà bệnh nhân dẫn cả đội ngũ đến quậy phá, nói chữa chết người rồi đòi tiền bồi thường với giá trên trời.
Đứng cạnh họ là mấy