Có người bảo rằng, ai có thể cưới Thiều Gia Nguyệt về, vậy thì nửa đời sau, hay thậm chí là kiếp sau sẽ không phải lo nghĩ nữa.
Chỉ tiếc rằng, cho tới nay thì vẫn chưa ai là có thể đạt được điều này cả.
Quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không, à, thật ra vẫn còn một người đàn ông đã có thể tiếp cận được Thiều Gia Nguyệt, nhưng người đó lại bỏ trốn đi mất.
Quán rượu trên tầng cao nhất của tập đoàn Thiều Thị lại chỉ như một sạp hàng be bé đối với cô ta, Thiều Gia Nguyệt dựa vào lan can, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ hảo hạng, nương theo cái lạnh đêm khuya mà thưởng thức cảnh đêm tại thành phố Minh Châu.
Cảnh đêm tại thành phố Minh Châu vô cùng lộng lẫy và sáng lạn, nhưng ánh mắt của cô ta lại thoáng chút buồn phiền, vô hồn.
Nhìn được một lúc, Thiều Gia Nguyệt cảm thấy có chút nhàm chán, đang tính rời đi thì bỗng nhiên phát hiện trước mặt mình là một người đàn ông.
Gương mặt hoàn hảo, gia thế lại hiển hách, khiến cho anh ta và cô trông rất giống với một cặp tiên đồng ngọc nữ, duyên trời tác hợp.
Nhìn người đàn ông này, Thiều Gia Nguyệt khẽ cười.
Nụ cười xinh đẹp như thế, nhưng khi ở dưới ánh trăng thì lại trông ảm đạm vô cùng.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tới gặp cô.
” Người đàn ông khẽ mỉm cười, lên tiếng trả lời.
“Chỉ với một mình tôi thì làm sao có thể khiến anh đi một đoạn đường thật xa từ Yến Lăng đến Minh Châu chứ.
”
Dường như người đàn ông có chút bất lực, chỉ còn cách ăn ngay nói thật.
“Được rồi, tôi tới gặp em gái, tiện thể đến gặp cô được chưa.
”
“Nhìn đi, tôi vĩnh viễn luôn là người chỉ cần thuận mồm thôi thì đều sẽ được nhắc tới.
”
Thiều Gia Nguyệt khẽ cười, nói.
“Mà tôi thấy, anh vừa mới xuống máy bay.
Thế tại sao lại không đi gặp em gái trước đi, chạy đến đây tìm tôi làm gì?”
Trên khóe miệng của người đàn ông khẽ hiện lên một nụ cười khổ sở.
“Nó sẽ không muốn gặp tôi đâu, vậy thì tại sao tôi phải tự mình đi tìm nó chứ, tìm gặp cô còn có lý hơn.
”
Thiều Gia Nguyệt khẽ nheo mắt lại.
“Nếu anh còn dám nói dối, tôi sẽ cho người ném anh từ chỗ này xuống dưới đấy.
”
Người đàn ông không những không sợ hãi, ngược lại chỉ bình thản nhún vai một cái, rồi nói.
“Được rồi, đúng thật là tôi có việc nên mới đến tìm cô.
”
Nói xong, biểu cảm của người đàn ông lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta chậm rãi giơ hai ngón tay lên.
“Hai việc, tôi muốn cô lật đổ em gái tôi, tôi không quan tâm rằng cô sẽ dùng thủ đoạn gì, tốt nhất là phải khiến cho nó hoàn toàn không có cơ hội trở mình, còn tôi thì sẽ ở sau làm dự bị cho cô, cho dù là tài nguyên, hay nhân lực, tôi đều sẽ cho cô tất.
”
Anh ta nói vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng, nhưng Thiều Gia Nguyệt lại nghe như là một trò đùa lớn, cô ta lập tức xì cười ra một tiếng.
“Anh đang nói giỡn với tôi sao?”
“Cô xem dáng vẻ của tôi giống nói giỡn lắm à?”
Thiều Gia Nguyệt khẽ lắc đầu.
“Có được không?”
“Ý của tôi là, tôi từ chối giúp anh.
”
Nghe vậy, trên mặt người đàn ông lập tức biến sắc.
“Tại sao?”
“Bởi vì căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ này được.
”
Vẻ tươi cười trên mặt Thiều Gia Nguyệt nhanh chóng biến đi, giọng điệu cô ta lập tức trở nên trịnh trọng.
“Từ đại học là tôi đã nhận thức được rồi, rằng tôi không hề có cơ hội chiến thắng cô ấy.
”
Nếu những lời này bị lan ra bên ngoài, vậy thì chắc chắn sẽ gây ra một làn song tranh cãi rất lớn, người được mệnh danh là yêu nữ nhà họ Thiều, Thiều Gia Nguyệt lại chính miệng thừa nhận rằng kỹ năng của mình không bằng người khác sao?
Người đàn ông kia nhẹ lắc đầu.
“Chỉ là bối cảnh của nó tốt hơn cô thôi, nó có ba mẹ đối xử vô cùng tốt, mà bây giờ em gái tôi đang trắng tay, nếu như muốn đánh thắng nó, vậy thì cũng dễ như trở bàn tay ấy mà!”
“…”
Lời nói của người đàn ông khiến cho Thiều Gia Nguyệt lập tức trở nên thâm trầm.
Thật lâu sau, cô ta mới khẽ lắc đầu, phủ định lại lời của người đàn ông, nói.
“Anh không hiểu cô ấy nên mới nói vậy thôi, đừng định nghĩa về cô ấy như vậy.
”
Lời này vừa nói ra xong, như thể vừa chịu một đả kích gì đấy rất lớn, mặt của người đàn ông lập tức biến sắc.
“Tôi là anh trai của nó, tôi không hiểu nó thì còn ai hiểu được đây?”
“Từ nhỏ đến lớn, hai người gặp qua mấy lần, nói được mấy câu với nhau? Thế anh có biết làm cách nào mà cô ấy lại đến được đây không?”
Ánh mắt Thiều Gia Nguyệt trở nên sắc bén, cô ta lập tức tuôn ra một tràng.
“Chỉ có mỗi tôi là hiểu cô ấy nhất thôi! Người khác nghỉ ngơi, cô ấy học tập, người khác yêu đương, cô ấy học tập, người khác ăn cơm ngủ nghỉ, cô ấy vẫn vùi đầu vào học tập, cô ấy như bọt biển vậy, không ngừng tiếp thu hết tất cả các phương diện tri thức, cho nên cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cô ấy đều sẽ hơn tôi một bậc.
”
“Ngay cả khi thành lập công ty, cô ấy cũng không tiêu một xu của nhà họ Liễu, toàn bộ đều là do cô ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn tôi thì sao? Rốt cuộc vẫn phải mượn tiền trong nhà nên mới có thể trở thành yêu nữ được mọi người kính sợ như bây giờ đấy!”
Nét mặt của người đàn ông đã sớm trở nên vô cùng khó coi, nhưng anh ta vẫn cố chấp nói.
“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, không thể đánh đồng được”
Thiều Gia Nguyệt im lặng rất lâu, lúc này cô ta mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói.
“Anh là anh trai của cô ấy, thế tại sao lại muốn hại em gái mình như vậy chứ?”
Những lời này, triệt để khiến cho anh ta rơi vào im lặng.
Nét mặt lúc sáng lúc tối, khi thì xanh mét, khi thì không đành lòng, cuối cùng là tràn đầy bất lực.
“Vì để cho nó về nhà.
”
“Chỉ có khiến cho nó thất bại đến mức thân bại danh liệt thì nó mới dám trốn về nhà, nhìn chung toàn bộ Minh Châu, người có thể khiến cho nó rơi vào bước đường này cũng chỉ có mỗi mình cô mà thôi!”
“Đây là chủ ý của ai?”
Người đàn ông cắn răng đáp.
“Là chủ ý của tôi.
”
Thiều Gia Nguyệt sâu xa nhìn anh ta một cái, rồi nói.
“Cô ấy sẽ hận anh cả đời.
”
Vẻ mặt của người đàn ông có chút rung động, nhưng trong lòng vẫn trước sau như một, anh ta nói.
“Mặc kệ, có thể khiến cho nó về nhà thì sao cũng được.
”
Thiều Gia Nguyệt khẽ thở dài một hơi, cô ta nói.
“Được rồi, tôi sẽ giúp anh, còn chuyện thứ hai thì sao?”
Nghe vậy, tất cả những tình cảm chân thành trên mặt người đàn ông lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười, anh ta nói.
“Chuyện thứ hai sao, đương nhiên là vì cô mà đến rồi, chẳng phải cô cũng biết là tôi đang theo đuổi cô sao, lần này tôi tới đây, là để xin bố vợ cầu hôn cô, cầu hôn xong tôi sẽ đi…”
“Bây giờ anh có thể đi