Sau khi đuổi được nhóm người Liễu Cảnh Nhiên đi rồi, ông chủ của mười công ty lớn mới tập trung sự chú ý lên người Huỳnh Nhân.
Họ khẽ híp mắt lại, đồng thời để lộ ra xíu xiu khí thế.
Bọn họ cũng muốn biết người thanh niên này có đức có tài gì mà dám quát bọn họ im miệng.
Người tổng phụ trách bảo bọn họ đi tài trợ nhà họ Liễu vào hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh, nhưng lại chẳng hề để lộ ra người chủ chân chính ở sau màn là ai.
Cho nên bọn họ cũng không hề quen biết Huỳnh Nhân.
Có lẽ, trong tiềm thức của ông chủ mười công ty lớn này đều cảm thấy đây là ý kiến riêng của người tổng phụ trách.
Trước ánh nhìn chằm chằm của mười ông chủ lớn, Huỳnh Nhân bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình, xem khí thế của bọn họ như là hư không.
“Tôi biết các vị để ý cái gì.
Chuyện này, tôi sẽ nói với người ấy.”
Lời này vừa nói ra, đầu Liễu Nham như bao phủ trong sương mù.
Nhưng mà mười ông chủ lớn lại liếc mắt nhìn nhau, nét mặt bắt đầu trở nên mất bình tĩnh.
Đặc biệt là ông chủ Vương Đỉnh Ngôn của công ty công nghệ Đỉnh Dật.
Ông ta bèn đánh giá Huỳnh Nhân một lượt, có ý muốn thăm dò được điều gì đó từ trên người anh.
Nhưng đã khiến ông ta thất vọng rồi, người thanh niên này sâu thẩm như biển lớn, rộng lớn như trời sao, căn bản ông ta không thể nhìn thấu được gì.
Dẫu vậy trực giác nói ông ta biết, người thanh niên này không đơn giản.
Do dự một chút, Vương Đỉnh Ngôn nhìn Huỳnh Nhân, ngập ngừng hỏi.
“Cậu nói ‘người đó’ là nói ai?”
Chín ông chủ khác cũng thuận đó mà nhìn qua.
Huỳnh Nhân cười nhạt nói.
“Ông cảm thấy ‘người đó’ là chỉ ai, thì chính là người đó.”
Lập tức trong mắt Vương Đỉnh Ngôn ánh lên ra tia sáng thấu hiểu, không nói gì thêm.
Mấy ông chủ của tập đoàn Thiên Hà, công ty Hoa Hạ, tập đoàn Cẩm Sắc cũng xôn xao cân nhắc, dường như đang do dự.
Cuối cùng vẫn là Vương Đỉnh Ngôn mở lời.
“Mọi người đừng nhốn nháo nữa, cứ nghe cậu em này nói thế nào trước đi.”
Giọng điệu đã trở nên kính trọng, hoàn toàn khác so với khi đối xử với Liễu Cảnh Nhiên.
Mọi người đều đồng loạt gật đầu.
“Không vấn đề.”
“Người trong cuộc mê muội, người ngoài cuộc tỉnh táo! Nói không chừng người anh em này có ý kiến gì đó mà tôi không nghĩ đến.”
Liễu Nham cũng không thể tưởng tượng được mà nhìn Huỳnh Nhân, ông ta còn cho rằng bên mình đã đắc tội với ông chủ của mười công ty lớn và họ sẽ thoát vốn rồi.
Huỳnh Nhân không hề nhìn về phía mấy sếp lớn của mười công ty, mà nhìn về phía Thiều Nghiêm, híp mắt lại.
“Chuyện này là ý của ai?”
Dưới cái nhìn của Huỳnh Nhân, Thiều Nghiêm có cảm giác mình bị nhìn thấu, vội vàng nói.
“Là chị… à không, là ý của Tổng giám đốc Thiều.”
“…”
Sau đó, bằng mắt thường cũng có thể thấy nét mặt của mọi người đều nảy sinh ra biến hóa nho nhỏ.
Trong mắt của mười ông chủ lướt qua tia kính sợ.
Còn trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Phi Tuyết dâng lên vẻ khác thường.
Trong mắt Huỳnh Nhân cũng lóe lên tia sắc bén.
Từ góc nhìn của Thiều Nghiêm thì đây chính là sức mạnh uy hiếp mà chị mang đến cả thành phố Minh Châu.
Dừng lại một chút, Huỳnh Nhân lại hỏi.
“Cô ấy có lời nào muốn cậu chuyển đến đây không?”
Thiều Nghiêm lắc đầu.
“Không có, chỉ nói lấy danh nghĩa của chị ấy thay tập đoàn Thiều Thị tài trợ tám ngàn vạn.
Nhưng không phải tài trợ vô điều kiện.”
“Ồ?”
Huỳnh Nhân cười nhạt.
“Nói nghe thử nào!”
“Tổng giám đốc Thiều nói, tám ngàn vạn này xem như là quà gặp mặt của bạn học cũ.
Qua đoạn thời gian nữa sẽ có một hạng mục cần phải mời Lệ Tinh hợp tác với Thiều Thị chúng tôi.”
Liễu Phi Tuyết chau mày, vừa muốn ra mặt từ chối thì lại nghe thấy Thiều Nghiêm nói tiếp.
“Tổng giám đốc Liễu chớ từ chối vội.
Tổng giám đốc Thiều đã nói cô sẽ có hứng thú với lần hợp tác này.”
Nói xong thì dẫn người dưới trướng rời đi.
Huỳnh Nhân khẽ híp mắt lại, một lúc sau anh cũng không rõ rốt cuộc Thiều Gia Nguyệt đang muốn làm gì…
Còn ba từ bạn học cũ cũng khiến Huỳnh Nhân để tâm vô cùng.
Lẽ nào Phi Tuyết và Gia Nguyệt là người quen cũ?
Anh lại nhìn về phía mười ông chủ lớn.
“Tôi biết suy nghĩ của mọi người đều không muốn tụt lại một bước so với người khác.
Thiều Thị đã cứng rắn nhét tám ngàn vạn đến rồi, không bằng các vị cũng tài trợ tám ngàn vạn xem? Về phần La Bố, tôi sẽ nói mọi việc theo đúng sự thật.”
Sau khi Huỳnh Nhân nói ra tên người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng thì ánh mắt của mười ông chủ lớn đều lóe sáng.
Ánh mắt họ nhìn về phía Huỳnh Nhân càng thêm kính trọng hơn.
Mặc dù không thể nào xác định cậu thanh niên này với người tổng phụ trách có mối quan hệ gì, nhưng có thể khẳng định là anh quen biết với người tổng phụ trách… chỉ điểm này thôi cũng rất lợi hại rồi.
“Được, vậy thì tám ngàn vạn.”
Vương Đỉnh Ngôn sảng khoái nói.
“Tôi đầu tư tám ngàn vạn, cậu em đừng quên nói mọi chuyện theo đúng sự thật là được.”
“Vậy tôi cũng thêm ba mươi triệu.”
“Tôi cũng vậy.”
Mười ông chủ lớn lần lượt thể hiện thái độ.
Sau khi ký hợp đồng xong, mười ông chủ lớn cũng mỉm cười lần lượt rời đi.
Thái độ của mỗi người đối đãi với Huỳnh Nhân đều vô cùng thân mật, nhiệt tình, hận không thể nói chuyện nhiều hơn với cậu thanh niên này.
Mười ông chủ lớn đã đứng dậy rời đi, nhưng Liễu Nham vẫn ngốc nghếch ngồi nguyên tại chỗ.
Ấy vậy mà Huỳnh Nhân có