"Trương Chu, ông muốn tôi làm cái gì?"
Ở cuộc gọi bên này, thái độ của Tôn Hồng Võ hoàn toàn khác so với lúc trước, thật sự giống như hai người vậy.
Ông ta nói với giọng điệu có vẻ nịnh nọt.
Bởi vì rất rõ ràng là người ở đầu dây bên kia chắc chắn có thể bóp chết ông ta.
"Cái gì?" Sau khi đối phương chỉ nói hai câu thì sắc mặt của Tôn Hồng Võ đã thay đổi rất nhiều.
Ông ta trở nên vô cùng lúng túng.
Sau đó, điện thoại bị ngắt kết nối.
Ông ta ném điện thoại đi với khuôn mặt không còn chút máu nào rồi ngã quỵ xuống ghế sô pha.
Ông ta đã ở Hải Kinh mười mấy năm rồi.
Có thể nói là ăn sâu bén rễ.
Mặc dù chức vụ không tăng lên, nhưng hàng năm đều thu được những lợi nhuận béo bở và nó có thể nói là một con số trên trời.
Nhưng vừa rồi, cấp trên của ông ta nói rằng ông ta sẽ bị điều đi chỗ khác.
Tuy rằng chức vụ vẫn còn, nhưng rõ ràng là đang nói cho ông ta biết đây là muốn kiểm soát ông ta.
Làm sao người lãnh đạo lại có thể đối xử tốt với ông ta như vậy? Ông ta cảm thấy khó hiểu và trong nháy mắt, ông ta lập tức nghĩ đến Dương Kiến Nghiêm.
Vừa nãy Dương Kiến Nghiêm cũng đã nói rằng ba phút sau cấp trên sẽ gọi điện cho ông ta.
Chẳng lẽ thật sự là do cậu ta sao? Nhưng khi ông ta ngẩng đầu lên thì thấy Dương Kiển Nghiêm đang rời đi một cách thong thả.
Còn Vương Kim Siêng bám sau lưng anh ra ngoài.
Tôn Hồng Võ vội vàng gọi Vương Kim Siêng lại.
"Chủ tịch Vương"
“Tổng giám đốc Tồn à, anh có chuyện gì sao?” Vương Kim Siêng quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lại.
"Tôi đã bị điều đi chỗ khác và hiện tại tôi cũng còn được phụ trách mảnh đất này nữa.
Có phải là vì Dương Kiến Nghiêm không?"
“Ha haVương Kim Siêng cười lạnh một tiếng.
"Tổng giám đốc Tồn à, tuy rằng họ Vương tôi không phải cùng một kiểu người với anh, nhưng anh cảm thấy họ Vương tôi là người như thế nào?"
"Chủ tịch Vương có thể được coi là một con rồng trong loài người" Tôn Hồng Võ phải thừa nhận điều này.
Nếu không phải bởi vì ông ta là người ở trong Hồng Tường thì ông ta hoàn toàn không dám và cũng sẽ không từ chối Vương Kim Siêng, bởi vì ông ta không có tư cách này.
Ông ta không thể không thừa nhận rằng ở một mức độ nào đó, Vương Kim Siêng chính là vua của Hải Kinh.
“Rồng trong loài người ư?” Trên mặt Vương Kim Siêng lộ ra nụ cười chế nhạo, giống như là đang tự giễu và sau khi nói xong, ông ta liền xoay người rời đi.
Nhưng trước khi đi, ông ta đã để lại một câu nói.
"Vương Kim Siêng tôi là cái thá gì chứ!".
Một câu nói này lập tức khiến cho khuôn mặt của Tôn Hồng Võ không còn một chút máu và cơ thể ông ta run lên.
"Ông chủ, Tôn Hồng Võ là bị thuyên chuyển công tác mà không phải là bị giáng chức hay là bị kỷ luật” Sau khi đi ra ngoài, Vương Kim Siêng nói với Dương Kiến Nghiêm về tình hình của Tôn Hồng Võ.
"Không sao cả, tôi và ông ta cũng không có thù oán gì.
Người cấp trên đó đã nể mặt tôi và giải quyết chuyện này cho tôi là được rồi" Dương Kiển Nghiêm không quan tâm lắm.
Nhưng khi Vương Kim Siêng nghe thấy những lời nói này thì ông ta vừa khiếp sợ lại vừa muốn cảm thán.
Ông chủ đúng là ông chủ.
Có thể thản nhiên và bình tĩnh như vậy.
Phải biết rằng, Dương Kiến Nghiêm đã gọi một cuộc điện thoại trước khi anh đến.
Chỉ là một cuộc điện thoại mà có thể lập tức điều chỉnh chức vụ của Tôn Hồng Võ.
Ông ta chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung cái loại quyền lực này.
Một tiếng sau, người thay thế Tôn Hồng Võ đã đến Hải Kinh.
Và việc đầu tiên người này làm khi đến Hải Kinh chính là liên lạc với Dương Kiến Nghiêm.
"Tổng giám đốc Dương, nếu anh có yêu cầu gì thì cứ viết ra trên hợp đồng"
Ông ta cũng là một người đàn ông trung niên, nhưng thái độ lại vô cùng khiêm tốn.
Khi ông ta đến nhậm chức thì lãnh đạo đã cố tình dặn dò ông ta phải tuân theo mọi yêu cầu của Dương Kiến Nghiêm một cách vô điều kiện.
Ông ta không biết Dương Kiến Nghiêm có thân phận gì.
Nhưng vì người lãnh đạo đã dặn dò như vậy, nên chắc chắn là người mà ông ta không thể xúc phạm.
Anh thản nhiên nói: "Tôi sẽ không ký hợp đồng với ông.
Chờ một lúc hoặc vào ngày mai, VỢ của tôi là Hứa Khính Tử sẽ đến gặp ông để nói về mảnh đất của tập đoàn Thuận Nghiệp và ông chỉ cần ký với cô ấy là được."
"Vâng vâng, tôi hiểu rồi!" Người đàn ông rất hiểu chuyện mà gật đầu.
Sau khi chuyện này được xử lý xong, Dương Kiến Nghiêm lập tức đến bệnh viện.
Ở trong phòng bệnh, Hứa Khinh Tử đang vừa sử dụng máy tính xách tay của mình, vừa cho Lam Linh ăn cơm.
“Bố” Bé Lam Linh cười với Dương Kiến Nghiêm.
"Con gái ngoan"
Nghe thấy xưng hô này, trái tim của Dương Kiến Nghiêm như muốn tan chảy, anh ngồi xổm trên giường và hôn Lam Linh một cái.
Cô bé thật sự là vô cùng đáng yêu.
"Để anh đang cho Lam Linh ăn cơm, em cứ làm việc của em đi" “Vâng” Hứa Khinh Tử mỉm cười, sau đó