Hà Hình Lương Lương là cậu ấm giàu có.
Nếu chỉ đơn giản là cậu ấm nhà giàu thì không sao, mấu chốt là ông nội của anh ta là người đứng đầu khu vực Nam Hòa.
Mặc dù Nam Hòa và Hải Kinh là hai thành phố khác nhau.
Nhưng năng lực của ông nội Hà Hình Lương là không thể xem thường.
Nếu ông ta với tay tới Hải Kinh, không ai dám hé răng nửa lời.
Đây chính là nhân vật khổng lồ, chính là năng lượng.
Từ lâu người ta đã đồn rằng, sở dĩ Tôn Hồng Võ có thể đứng vững trên đất Hải Kinh này là vì có ông trùm đứng đằng sau.
Bây giờ xem ra ông trùm này có lẽ là nhà họ Hà ở Nam Hòa.
“Hôm qua Tôn Hồng Võ bị lệnh điều đi, có lẽ là tức giận rồi, lúc này mới sử dụng đến quan hệ với nhà họ Hà”
Trong lòng Ngụy Trung Dân âm thầm phân tích, trong thâm tâm hiểu rõ rằng, Dương Kiến Nghiêm không thể động tới, đồng thời ông cũng không thể động đến nhà họ Hà ở Nam Hòa.
“Hóa ra là cậu Hà!” Suy nghĩ hồi lâu, trên mặt ông tràn đầy ý cười, chào hỏi Hà Hình Lương.
"U!"
Người phía sau khẽ gật đầu.
“Chủ tịch Ngụy, tôi cũng không muốn làm khó ông, ông cũng chỉ là người mới được điều tới đây theo mệnh lệnh mà thôi, hôm nay cậu Hà đến đây cũng không phải muốn gây chuyện với ông Tôn Hồng Võ nói với Ngụy Trung Dân.
“Vâng, vâng, loại người như tôi sao có thể khiến cậu Hà để tâm chứ”.
“Nghe nói hợp đồng được ký với một người có tên là Hứa Khinh Tử phải không?” Hà Hình Lương đi thẳng vào vấn đề, không chút vòng vo.
“Chắc ông cũng biết, tại sao lúc đó Tôn Hồng Võ lại từ chối yêu cầu đấu thầu của Vương Kim Siêng và những người khác ở Hải Kinh chứ?” Hà Hình Thiên nói.
"Lẽ nào là?” Có vẻ Ngụy Trung Dân đã đoán ra gì đó.
“Đúng vậy!” Tôn Hồng Võ tiếp lời, lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì mảnh đất này đã lọt vào mắt cậu Hà rồi, cả cái Hải Kinh này thử hỏi ai còn có mặt mũi lớn hơn cậu Hà đây?”.
Nghe được lời giải thích này, Ngụy Trung Dân cảm thấy nhẹ nhõm.
Chẳng trách lúc đầu Tôn Hồng Võ cứ ôm khư khư miếng đất đó không buông, hóa ra là bị nhà họ Hà nhắm trúng rồi.
Quả thật như ông ta nói, ở Hải Kinh này không ai có thể sánh được với cậu Hà này.
“Đương nhiên là không có rồi” Ngụy Trung Dân cười.
“Miếng đất này tôi nhất định phải lấy được nó, vậy mà bây giờ lại nằm trong tay người khác, tôi rất tức giận" Hà Hình Lương vươn vai: “Giải quyết thế nào đây?”
"Cậu Hà, chuyện này đều nghe theo sự sắp xếp ở bên trên, tôi cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi” Ngụy Trung Dân giải thích.
“Ký với nhà họ Hứa đúng không? Xem ra vẫn còn người đứng sau nhà họ Hứa, tôi muốn xem xem người đó lợi hại đến mức nào.”
Hà Hình Lương cười, cả vùng Hoa Dương này anh ta chưa từng sợ bất kỳ ai.
Ngụy Trung Dân thầm nghĩ, đằng sau nhà họ Hứa làm gì có ai, là có người đứng sau chồng của Hứa Khinh Tử.
Nhưng ông ấy không dám nói ra, bây giờ có thể nói ít đi thì nên nói ít.
“Hai người lại đây.”
Tôn Hồng Võ nhận ra Hứa Thu Hân và Hứa Kiến Lập, thế là liền gọi hai người tới "Trong tay hai người đang cầm gì vậy?”.
Anh ta thản nhiên cầm lấy hợp đồng trong tay hai người xem qua, sau đó nheo mắt đưa cho Hà Hình Lương.
“Cậu Hà, đây là hợp đồng của miếng đất đó, nó đã được bán cho nhà họ Hứa rồi” “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi cậu Hà” Chân Hứa Kiến tập mềm nhũn.
Cuộc nói chuyện vừa rồi hai cha con họ đã nghe được hết rồi.
Hà Hình Lương này, đừng nói tới bọn họ, cho dù là cả nhà họ Hứa ở trước mặt anh ta cũng chẳng là gì cả.
Hợp đồng này như một hòn đá nóng vậy, sớm biết thế này thì ông ta đã không đến đây.
Hứa Khinh Tử muốn ký thì để cô ấy ký là được, bây giờ thì hay rồi, họ bị người ta giữ lại rồi.
“Hiểu lầm? Nhà họ Hứa các người cũng to gan quá nhí”
"Thực sự là hiểu lầm thôi cậu Hà!” Hai chân Hứa Kiến Lập run lên, đột nhiên nghĩ là điều gì đó liền nói: “Hợp đồng này là Hứa Khinh Tử ký, Hứa Khinh Tử đã không còn là người nhà họ Hứa nữa rồi.
Mấy năm trước cô ta đã bị trục xuất ra khỏi nhà, không liên quan gì đến chúng tôi nữa rồi”
"À" Hứa Kiến Lập nhở ra gì đó lập tức bổ sung: “Còn có chồng của Hứa Khinh Tử, cậu ta xúi Hứa Khinh Tử ký, thực sự là không liên quan gì đến chúng tôi”
“Hứa Khinh Tử sao?”
Hà Hình Lương nheo mắt, ánh mắt sắc bén lộ ra.
Bị nhìn chằm chằm như vậy trong lòng Hứa Kiến Lập lạnh ngắt.
arly.
“Tôi cho các người hai tiếng đồng hồ để mang Hứa Khinh Tử tới đây, nếu không, nhà họ Hứa các người động tới miếng bánh của tôi, tôi có thể san bằng nhà họ Hứa” “Vâng vâng” Hứa Kiến tập run rẩy gật đầu.
Ông ta lập tức gọi điện cho người nhà, kể lại tình