Một bầu nhiệt tình, không có cách nào trở nên ấm áp, chỉ toàn là sự lạnh nhạt.
Hứa Khinh Tử nhiều lần muốn hòa nhập vào gia đình này, muốn làm dịu mối quan hệ giữa bọn họ, muốn.
bọn họ tiếp nhận cô một lần nữa.
Cô cũng nhượng bộ và cố gắng rất nhiều, nhưng kết quả luôn khiến cô thất vọng.
“Bỏ đi” Cô cười khổ, lắc đầu, xoay người rời khỏi nhà họ Hứa.
“Vợ” Dương Kiển Nghiêm đuổi theo.
Sau đó kéo tay Hứa Khinh Tử, dịu dàng an ủi: “Có gì đâu.
Bọn họ không đi thì không đi.
Chúng ta không xếp chỗ cho bọn họ nữa.”
“Sau này em hãy coi bọn họ là người lạ thân thuộc là được rồi” Trong mắt Hứa Khinh Tử tràn đầy sự dịu dàng, nhìn Dương Kiến Nghiêm: “Chồng, may là em còn có anh”.
“Yên tâm đi.
Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em, không bao giờ rời xa em nữa” Dương Kiến Nghiêm nhẹ nhàng ôm người vợ vào trong lòng.
Mà trong lòng anh thầm cười khẩy một tiếng.
Dảm chọc vợ anh không vui.
Chậc chậc.
Thính giác của anh rất nhạy bén, từ lúc bước vào nhà họ Hứa, những cuộc đối thoại của bọn họ đều lọt vào tại của anh.
Lúc đó anh đã muốn bật cười.
Người nhà họ Hứa có chết cũng không ngờ được, nhân vật thần bí mà bọn họ nhắc đến, và cả nhân vật lớn mà Chu Hào muốn tìm lại là anh.
Sau khi đưa Hứa Khinh Tử về công ty, Dương Kiến Nghiêm đi đến bệnh viện chăm sóc Lam Linh.
Đồng thời, trên đường đi anh gọi điện cho Vương Kim Siêng.
“Ông chủ, có chỉ thị gì?” Vương Kim Siêng nhận điện thoại của anh, vừa mừng lại vừa lo.
“Tôi nhớ hội trường gặp mặt của ông được tổ chức ở khách sạn Thiên Huyễn đúng không?”
“Đúng vậy ông chủ” Vương Kim Siêng vẫn cho rằng Dương Kiển Nghiêm ghét bỏ, lập tức giải thích nói: “Tôi cũng bó tay rồi ông chủ à.
Khách sạn Thiên Huyền là khách sạn cao nhất Đông Hải”
“Tôi không có ý này.
Ông đã phát hết thiệp mời rồi đúng không?” “Đúng vậy.
Đích thân tôi đi phát hết rồi” "Trong đó có người nào tên là Triệu Kính Vũ không?”
Vương Kim Siêng bắt đầu kiểm tra danh sách, một lúc sau mới nói: “Tìm thấy rồi.
Trong danh sách không có Triệu Kính Vũ, nhưng mà Triệu Kính Vũ là con trai của Triệu Hoàng Hải.
Triệu Hoàng Hải lấy sáu tấm thiệp mời từ chỗ tôi, chắc là đưa cho con trai ông ta”
“Triệu Hoàng Hải có bối cảnh đó, tôi để ông ta đến.
Ông ta vốn không có tư cách” Nói xong, Vương Kim Siêng lại bổ sung thêm một câu.
“Sáu tấm thiệp mời của bọn họ bắt đầu mất hiệu lực từ bây giờ”.
“Vâng, ông chủ” Vương Kim Siêng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Hai ngày sau.
Tiệc rượu thuận lợi tổ chức ở khách sạn Thiên Huyễn.
“Anh dẫn em đi đâu vậy?”
Lúc này, cô đang ngồi trong chiếc xe bảy chỗ của Dương Kiến Nghiêm, tò mò lên tiếng hỏi.
Tiệc sinh nhật của cô, Dương Kiển Nghiêm nói tự chuẩn bị, mấy ngày nay cô đều bận làm việc, cũng không hỏi đến.
“Dẫn em đi ăn sinh nhật" “Còn bao lâu nữa mới đến nơi” “Đến rồi” Đang nói giữa chừng, Dương Kiến Nghiêm dừng xe lại.
Mặt Hứa Khinh Tử lập tức ửng đỏ.
“Mau lái đi đi.
Dừng ở đây làm gì?” Xe của Dương Kiến Nghiêm dừng trước cửa khách sạn Thiên Huyễn.
Đây là nơi nào chứ?
Khách sạn năm sao, đạt tiêu chuẩn quốc tế.
Loại khách sạn đạt tiêu chuẩn này không phải là nơi người bình thường có thể đặt chân đến.
Toàn là xe sang đang đậu ở bên ngoài.
Không phải Hứa Khinh Tử ghét bỏ chiếc xe bảy chỗ của Dương Kiển Nghiêm, chỉ là dừng xe ở nơi này giống như hạc đứng giữa bầy gà, không đúng, phải là gà đứng giữa bầy hạc mới đúng.
Từng ánh mắt đều nhìn về phía xe của bọn họ.
Loại ánh mắt nhìn chằm chằm này khiến khuôn mặt Hứa Khinh Tử đỏ bừng lên.
“Đến đây để ăn sinh nhật em đấy.
Anh đã nhờ người đặt mấy bàn ở đây rồi”
“Anh khoác lác gì đấy?” Hứa Khinh Tử lắc đầu cự tuyệt, đồng thời cảm thấy sợ hãi những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Chúng ta mau đi đi.” Cô tự ti cúi đầu xuống, kéo Dương Kiển Nghiêm muốn rời khỏi đây.
“Tôi còn tưởng là ai, chẳng phải là chị Tử và Dương Kiến Nghiêm sao? Đúng lúc này, một âm thanh chương tại vang lên.
Chỉ thấy Hứa Đức Minh, Hứa Thu Hân, bố con Triệu Hoàng Hải, và cả hai cô bé xinh đẹp đang đi bộ đến.
Người nói chuyện chính là Hứa Thu Hân.
Ngay khi bọn họ đi qua, ánh mắt của những người kia đều đang đánh giá chiếc xe bảy chỗ của Dương Kiến Nghiêm.
“Chị Hân, tôi đang tự hỏi, ai mà khờ đến nỗi lái xe bảy chỗ đến đây.
Hóa ra là Dương Kiến Nghiêm, vậy thì hiểu rồi”.
Nói xong câu này, bố con Triệu Hoàng Hải cũng cười ầm lên.
Hứa Đức Minh cảm thấy mất mặt, nói như thế nào thì trong cơ thể của Hứa Khinh Tử cũng chảy dòng máu nhà họ Hứa.
Cô mất mặt ở nơi này thì ông cụ