Vương Kim Siêng.
Lâm Nhã.
Chu Phúc.
Nhưng người này đều là lão đại của Hải Kinh đó? Đều là nhân vật mang tính tiêu biểu của từng ngành, bây giờ anh lại nói với tôi, họ đều là đàn em của anh?
Anh đang chém gió cái gì vậy? Hứa Khinh Tử hung hăng trừng mắt nhìn Dương Kiến Nghiêm, giống như muốn nói, con người anh từ lúc nào lại không nghiêm túc như vậy.
Đây không chỉ để người khác cười nhạo, mà cũng khiến bản thân xấu hổ.
“Anh Dương, anh thật là thú vị”.
Nhưng quả nhiên, Quách Lâm đã hoàn toàn coi Dương Kiến Nghiêm là một người thần kinh rồi.
“Vậy để tôi gọi điện” Dương Kiến Nghiêm biết bọn họ không tin, xem ra phải gọi một cuộc điện thoại.
“Anh gọi đi”
Ai biết được là Quách Lâm cũng cẩn thận, cứ vậy mà nhìn Dương Kiến Nghiêm, xem anh nói thế nào.
Nhưng Dương Kiến Nghiêm thật sự gọi rồi.
Không gọi được.
“Tạm thời không có ai bắt máy, chắc là đang bận”
“Anh Dương, thôi bỏ đi, anh cứ như vậy chỉ khiến tôi xem thường anh mà thôi” Quách Lâm cười.
Hứa Khinh Tử cũng đầy oán trách.
Hay lắm!
Quả nhiên bị khinh thường rồi.
Nhưng đúng lúc này có tin nhắn gửi đến.
Là của Lâm Nhã.
“Ông chủ, cậu có chỉ thị gì, tôi đang họp, lúc nãy để im lặng nên không nghe thấy” “Không có gì, bà đang ở đâu?” “Tôi đang ở trụ sở của Vankey" “Vừa hay, ba phút nữa sẽ tới” Kim Thái Hòa ở gần trụ sở của Vankey, đến đó chỉ mất hai ba phút.
Gửi tin nhắn xong, Dương Kiến Nghiêm đứng dậy.
“Cậu Quách, chúng ta ra ngoài nói chuyện?” Dương Kiến Nghiêm nói.
“Được!
Quách Lâm nghĩ rằng Dương Kiển Nghiêm muốn vòi tiền.
Nhưng ở trước mặt Hứa Khinh Tử và Cao Xuân Lan không tiện, dù sao thì cũng là đàn ông mà, điều đó rất bình thường.
Thế là liền đi theo Dương Kiến Nghiêm ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, anh ta liền nhét tấm thẻ lúc nãy vào tay Dương Kiến Nghiêm.
“Anh Dương, đều là đàn ông nên tôi cũng hiểu, tấm thẻ này anh cầm lấy, ngày mai anh và cô Hứa làm thủ tục ly hôn đi.”
"?"
“Sao? Anh chê ít à?” Quách Lâm không vui, tên này xem ra muốn kiếm món lớn hơn.
“Anh hiểu lầm rồi.” Lúc này Dương Kiển Nghiêm đã tới tòa nhà trụ sở của Vankey.
“Xin chào anh” Vừa bước vào, nhân viên hướng dẫn đã bước tới tiếp đón.
“Tôi có hẹn với chủ tịch Lâm” Dương Kiến Nghiêm nói lý do tới đây.
“Mời tới phòng khách bên này” Cô nhân viên sững người một chút, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng rất có tố chất mời hai người họ đến phòng tiếp khách.
Sau khi đến phòng tiếp khách, Quách Hạo mỉm cười.
“Anh Dương, có thú vị không? Anh làm như vậy càng khiến tôi thêm coi thường anh mà thôi.
Thân phận nào thì cứ an phận đi, sao cứ phải như vậy chứ?”
“Chờ một chút đi” Dương Kiến Nghiêm ngồi đó uống café.
Chỉ trong vòng nửa phút, cửa phòng khách mở ra, Lâm Nhã mặc đồ công sở, hớt hải bước vào.
Sau khi nhận được tin nhắn của Dương Kiến Nghiêm, bà liền hủy cuộc họp chạy từ tầng ba mươi xuống đây.
Mà sau khi nhìn thấy Lâm Nhã thực sự đến.
Quách Lâm vô cùng sửng sốt, nhưng trong lòng vẫn rất vui, không ngờ mẹ nuôi thực sự đến rồi.
Điều đầu tiên anh ta nghĩ tới đó là mẹ nuôi biết anh ta tới, vì vậy mới qua đây gặp anh ta.
Điều đó cho thấy rằng, anh ta ở trong lòng Lâm Nhã cũng rất quan trọng, dĩ nhiên sẽ khiến người ta vui mừng.
“Mẹ nuôi, con vừa mới tới đây, mẹ xem mẹ kìa, còn từ xa tới đây gặp con, giữa chúng ta sao phải khách sáo như vậy chứ?”
"?"
Kết quả Lâm Nhã nhìn Quách Lâm với khuôn mặt N dấu hỏi.
“Cậu là?” “Mẹ nuôi, con là Quách Lâm, tết năm ngoái chúng ta có gặp nhau ở Nam Hòa
Phản ứng của Lâm Nhã khiến Quách Lâm đột nhiên sững sờ, sau đó vô cùng