Tây Nam Hoàn.
Công ty Lam Thần.
Trong phòng khách, Hứa Khinh Tử vừa mới xử lý xong miệng vết thương, ở bên cạnh cô là một người phụ nữ trẻ đang không ngừng xin lỗi: "Khinh Tử, xin lỗi, tôi không ngờ chồng tôi sẽ ra tay cả với cô!"
"Chị Kim, vết thương của tôi chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là chị cũng là người bị hại, chị phải tìm cách ly hôn với anh ta, chấm dứt đoạn tình cảm của hai người đi!"
"Tôi sẽ!" Người phụ nữ trẻ được gọi là chị Kim cúi đầu nói.
Chị Kim là bạn đại học của Hứa Khinh Tử, thời đi học chơi với nhau rất thân, nhưng cô ta là người ở tầng lớp bình dân, không có bối cảnh gì.
Khi đó Hứa Khinh Tử còn là cô chủ của nhà họ Hứa, cho nên sau này cô ta không còn liên lạc với Hứa Khinh Tử nữa, bởi vì không phải là người ở cùng một thế giới.
Cho tới tận khoảng thời gian trước, công ty tuyển người, chị Kim tới ứng tuyển, Hứa Khinh Tử mới nhận ra.
Chị Kim này có một ông chồng, không làm việc đàng hoàng, chơi bời nhậu nhẹt, còn thích bài bạc, thường xuyên đòi chị Kim tiền, không lấy được tiền thì đánh người.
Khoảng thời gian này, chồng chị ta thường xuyên tới công ty làm ầm ĩ.
Lúc đầu còn tốt, chị Kim có tiền cho anh ta, nhưng giờ chị Kim hết tiền rồi, anh ta bắt đầu ầm ĩ ở công ty.
Hứa Khinh Tử không nhịn được nữa, hôm nay lấy thân phận bạn bè, nói chuyện đàng hoàng với anh ta.
Ai mà biết được chồng của chị Kim này vừa bắt đầu đã nói năng sỉ nhục Hứa Khinh Tử, về sau còn động tay ném cái gạt tàn thuốc lá qua nữa.
Tuy trầy da, nhưng đã vượt qua cái trán, nên vẫn chảy ít máu.
"Chồng chị đi chưa?".
"Vừa nãy anh ta làm em bị thương, bây giờ đã bị bảo vệ giữ lại rồi, chưa đi đâu." "Chị Kim, trước đây tôi đã nói với chị rồi, mau chóng ly hôn với anh ta đi, sao chị vẫn kéo dài đến tận giờ" Hứa Khinh Tử hỏi.
"Xin lỗi Khinh Tử, chị thay mặt anh ta xin lỗi em, tiền thuốc men cứ trừ vào lượng của chị."
"Sao chị cứ u mê không tỉnh vậy." Hứa Khinh Tử tức giận.
Đi tới phòng bảo vệ.
Trong phòng bảo vệ, có một thanh niên đang ngồi trên ghế, tóc nhuộm màu vàng, trong mồm còn ngậm điếu thuốc.
Thật là khó tưởng tượng, loại người này lại là chồng của chị Kim, người mà thoạt nhìn rất là có tu dưỡng.
"A, bà chủ Hứa tới rồi à.
Thấy Hứa Khinh Tử đi vào, tóc vàng không khỏi nhếch miệng cười, ánh mắt có ý xâm lược, đánh giá Hứa Khinh Tử, sau đó phun ra một vòng khói, nhếch miệng cười: "Loại phụ nữ như cô, chơi vào chắc là rất thú vị đấy nhỉ."
"Anh"
Hứa Khinh Tử lập tức trầm mặt: "Tôi không chấp với loại người kém hiểu biết như anh, còn vết thương trên đầu tôi, tôi cũng không chấp nhặt với anh.
Nhưng tôi có một điều kiện, ngày mai anh hãy đi ly hôn với chị Kim.
Ngoài ra tôi sẽ cho anh một khoản tiền"
Nói xong, Hứa Khinh Tử rút ra một tấm thẻ ngân hàng, vứt lên bàn rồi nói: "Trong này có ba trăm triệu đồng."
Tóc vàng nhét thẻ vào trong túi áo.
"Nếu anh đã nhận tiền, chứng tỏ anh đã đồng ý, ngày mai anh hãy đi ly hôn với chị Kim" "Ai nói là tôi đồng ý, tôi coi như số tiền này là người đàn bà kia vay cô, đến lúc đó bảo cô ta trả cho cô là được." "Anh...!sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy!" Hứa Khinh Tử rất tức giận.
"Hắc, tôi vô liêm sỉ thể đó, tôi còn vô liêm sỉ hơn nữa cơ, cô có muốn mở mang kiến thức một tí không? Chi bằng chúng ta tìm một nơi không người, tôi sẽ cho cô mở mang kiến thức một tí, bảo đảm cô sẽ thích!"
"Tôi nói cho anh biết, anh đã làm tôi bị thương, chỉ dựa vào điểm này tôi đã có thể kiện anh, cho anh ngồi tù rồi!" Hứa Khinh Tử lạnh lùng nói.
"Kiện tối ư? Thể cô kiện đi, tôi sự à?" Tóc vàng bày ra vẻ không quan tâm, cười nói như không có việc gì xảy ra: "Nói thật cho cô biết, ông đây cũng không phải là chưa từng