“Hối hận ư?"
"Tôi mà phải hối hận a?"
Mãi đến khi Dương Kiển Nghiêm đã rời đi hồi lâu, Hứa Thu Hân ngồi trong phòng khách vẫn không ngừng lặp lại mấy chữ này.
Nghĩ tới việc vừa nãy Dương Kiến Nghiêm đi vào nhà họ Hứa, làm ầm ĩ một trận, còn bảo mình đừng hối hận!
Đùa gì chứ?
Cô ta mà phải hối hận ư?
Nhưng không biết tại sao, cô ta cứ có cảm giác không yên, giống như là có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Chị Hân, chị bảo có khi nào Dương Kiến Nghiêm kia còn con cờ khác không? Anh ta sẽ không tìm luật sư rồi kiện chúng ta thật đấy chứ?
Hứa Thanh Huy hóng hớt, hỏi.
"Vẫn tưởng giống như trước chắc?"
Hứa Thu Hân lạnh lùng cười một cái.
Nếu mà là Dương Kiến Nghiêm của trước kia, bởi vì có sự tồn tại của Vương Kim Siêng, anh ta có tư cách để kiêu ngạo thật.
Nhưng giờ thì sao, Vương Kim Siêng đã bị điều tra và giám sát rồi, Dương Kiến Nghiêm anh ta chỉ là cái chày gỗ mà thôi.
"Nếu như anh ta mà có con bài chưa lật, anh ta sẽ không nói loại lý do thoái thác như dùng luật sư tới kiện chị để uy hiếp đầu, đây là biểu hiện của việc không có năng lực
Lão đại chân chính, muốn động vào một người thật, làm gì có ai đi dùng cách này?"
"Cái này không sợ, nhưng chị Hân à, dẫu sao thì chị đã đẩy ngã Cao Xuân Lan, nếu anh ta mà kiện thật, đúng là hơi phiền phức đúng không?" Nhà họ Hứa vẫn còn có người không yên tâm nên nhỏ giọng hỏi.
"Cái bà Cao Xuân Lan đấy cố tình yếu đuối thôi, tôi chỉ tiện tay đẩy một cái thôi mà, xảy ra chuyện gì được chứ? Hơn nữa cho dù lùi một vạn bước tới nói, cho dù có bị thương thật, thậm chí là mất mạng, thì có làm sao?
Mọi người đừng quên, bố của Kính Vũ làm việc trong cơ quan chính phủ, với những chuyện như này thì tôi yên tâm nhất."
"Đúng nhỉ, bố của anh Vũ đang làm ở cơ quan chính phủ, trước kia ở Hải Kinh bố anh ấy còn là sếp lớn trong bức tường đỏ.
Chị Hân, chúc mừng chị tìm được một vị hôn phu như anh Vũ!"
Nhất thời, tiếng nịnh hót tâng bốc thay nhau vang lên, Hứa Thu Hân nghe được không khỏi mỉm cười đắc ý.
Sau khi về nhà, Dương Kiến Nghiêm lại trông ở bệnh viện một ngày.
Cao Xuân Lan phẫu thuật xong thì đã bắt đầu bình phục, lúc đầu bác sĩ yêu cầu ở lại theo dõi vài ngày, nhưng Cao Xuân Lan nói một câu, nằm viện không tốn tiền à liền ầm ĩ đòi về nhà.
Hết cách, hôm sau bà đã về nhà.
"Chuyện nhà họ Hứa, cậu đừng để trong lòng nữa."
Ngày hôm sau, trước khi đi làm Hứa Khinh Tử gọi Dương Kiến Nghiêm lại, sau đó dặn dò: "Hai ngày nay em thấy anh cứ rầu rĩ không vui, mẹ cũng nhìn ra rồi đó, bà biết anh đối phó với người ta thì canh cánh trong lòng.
Nhưng mà anh đừng để tâm nữa, mẹ đã nói rồi, chuyện này bỏ qua đi, bà ấy không cho anh xả giận cho bà, không cần thiết."
"Thực ra không cần thiết thật" Hứa Khinh Tử lại nói thêm: "Sau chuyện này, chúng ta đã hoàn toàn phần rõ giới hạn với nhà họ Hứa, cũng tốt.
Anh cũng đừng nghĩ về chuyện này nữa, cũng đừng đi tìm nhà họ Hứa ầm ĩ nữa, chúng ta không chấp với loại người kém hiểu biết như ho."
Tuy Hứa Khinh Tử nói vật, nhưng ở trong lòng, sao cô có thể không hận.
Nói đến cùng thì mẹ mình đã gặp chuyện ở nhà họ Hứa, nói không hận là giả.
Nhưng cô và Cao Xuân Lan nghĩ giống nhau, ở Hải Kinh, thực lực của nhà họ Hứa không yếu.
Tuy Dương Kiến Nghiêm quan Vương Kim Siêng, nhưng cũng thể cứ làm phiền người ta mãi, đúng không?
Nói cho cùng, vẫn là nghĩ nhà họ Hứa không chọc vào được, dứt khoát bỏ qua luôn.
"Anh đã tìm luật sư kiện họ rồi, em yên tâm đi, anh sẽ không xúc động đầu".
Dương Kiển Nghiêm nói.
"Hả? Anh đã tìm luật sự rồi à?" Hứa Khinh Tử cả kinh.
"Ừ, anh tìm được luật sư rồi, chúng ta đi con đường pháp luật"
"Thế cũng được."
Hứa Khinh Tử nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa.
Sở dĩ cô tính bỏ qua là bởi cô lo Dương Kiến Nghiêm xúc động lại tới nhà họ Hứa...!sau đó lại tự rước lấy nhục.
Nhưng nếu mà đi theo con đường pháp luật, cho dù cuối cùng vẫn không giải quyết được, nhưng tốt xấu gì cũng xem như là đã cố hết sức rồi.
Trong lòng cũng an tâm.
"Em yên tâm, anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, em yên tâm làm việc"
"Biết rồi, em đi làm đây."
"Nào, hôn một cái đã."
Sau khi