Trên du thuyền Dương Kiển Nghiêm nói chuyện với Côn Luân.
Giờ mới biết nguyên nhân và kết quả.
Người Nhật đóng ở trên biển, có ý xâm phạm.
Sở dĩ có loại tình huống này là bởi sau lưng họ có người nước M âm thầm ủng hộ.
Nhiệm vụ của Côn Luân chính là đuối người Nhật ra, nhưng bởi vì phía sau người Nhật có người nước M giúp đỡ, cho nên anh không thể manh động.
Chuyện mà anh cần Dương Kiến Nghiêm giúp đỡ, chính là giúp giải quyết rắc rối bên phía người nước M.
"Cô Năm bên kia có năng lực, nhưng anh biết đấy, cô Năm chỉ nghe lời anh, cho nên lão đại, lần này tôi gọi anh tới." Côn Luân nói ra ý đồ của mình.
"Một tuần, tôi tới giải quyết, tôi sẽ liên lạc với cô Năm" Biết được tình hình, Dương Kiển Nghiêm không từ chối, anh thẳng thắn gật đầu đồng ý.
"Có câu này của anh là ổn rồi, lão đại, anh không biết người Nhật kiêu ngạo thế nào đâu, tôi nghe Lạng Hành nói, ở Nam Hòa anh đã có xung đột với người Nhật, cho nên hắn là anh đã rõ tình hình hiện tại của Nam Hòa".
Trên cơ bản thì Dương Kiển Nghiêm đã rõ rồi.
Tập đoàn Yamaguchi ở Nam Hòa kiêu ngạo như vậy, đại khái là vì nguyên nhân này.
Dẫu sao cũng đại diện cho người Nhật ở Nam Hòa.
Sau một lúc nói một số chuyện đơn giản với Côn Luân, Dương Kiến Nghiêm liền đi luôn.
Anh đã nhận được tin nhắn của bà xã, trước khi nhìn thấy tin nhắn, còn có bốn năm cuộc gọi lỡ nữa.
Bởi vì tín hiệu trên biển kém, cho nên không nhận được gọi bốn năm cuộc điện thoại, chắc là có chuyện gì rồi.
Dù sao thì trước đó, mình mới làm mù mắt Yamamoto Kato.
Nhưng anh liên lạc với cổ Năm trước.
Sau đó, mới đi tới nhà họ Cao.
Vừa vào đến nhà họ Cao, Hứa Khinh Tử đã kéo Dương Kiến Nghiêm qua một bên.
"Dương Kiến Nghiêm, anh đã làm gì Yamamoto Kato rồi?" Hứa Khinh Tử hỏi thắng.
"Hả?"
Dương Kiển Nghiêm vẫn chưa phản ứng kịp.
"Em và Cao Thúy Ngân và cả mẹ em, chúng em vừa tới, liền có người Nhật dẫn cảnh sát tới nhà họ Cao, gọi tên muốn bắt anh về, nói là anh có ý định giết người, anh sẽ không giết Yamamoto Kato rồi đấy chứ?"
"Nếu anh đã giết anh ta rồi thì sao?"
"Hả?"
Hứa Khinh Tử cực kỳ khiếp sợ: "Anh giết thật rồi à?"
Sau đó cô lập tức phản ứng lại, cô nói: "Thế chúng ta mau chạy thôi, này không phải chuyện nhỏ".
"Em không bảo anh làm liều à?" Dương Kiển Nghiêm hơn ngạc nhiên trước lời đáp của Hứa Khinh Tử.
"Người đó thật ghê tởm, cho dù chết cũng đáng.
Nhưng chúng ta đã rơi vào chuyện lớn rồi" Hứa Khinh Tử rất hoang mang.
!"Vợ ngốc, lừa em đó" Hứa Khinh Tử phản ứng như vậy, Dương Kiển Nghiêm thấy buồn cười, sau đó anh an ủi cô: "Yên tâm đi, anh chỉ đánh người đó một trận thôi, không còn chuyện khác."
Dương Kiến Nghiêm không nói chuyện anh đã chọc mù hai mắt Yamamoto Kato, chuyện đó quá máu tanh, hơn nữa sẽ chỉ làm cho Hứa Khinh Tử lo lắng hơn thôi.
"Vậy thì tốt!" Hứa Khinh Tử thở phào một hơi, nhưng mày vẫn nhíu chặt: "Nhưng bây giờ ở Nam Hòa, người Nhật làm dữ lắm, vẫn rất phiền phức, may mà vừa nãy anh không ở nhà, bọn họ đi rồi.
Có khả năng là đám người nhà họ Cạo sẽ mắng anh, nhưng anh nhịn nhá, nghe rõ chưa? Người nhà họ Cao có thể giúp chúng ta."
Hứa Khinh Tử dặn dò Dương Kiến Nghiêm tỉ mỉ.
"Dương Kiến Nghiêm đâu? Dương Kiến Nghiêm đang ở đâu?"
Đang nói chuyện thì có một giọng nói dữ dằn vang lên.
Bọn họ nhìn thấy một tráng hán cao một mét tám đang phẫn nộ hùng hùng hổ hổ xông tới.
Sau