Sau khi Yamamoto Desu tới khách sạn.
Ông ta đi thẳng vào thang máy, bởi vì Emma ở tầng cao nhất.
Nhưng vừa tới đã bị kỵ sĩ ở ngoài cửa chặn lại.
"Phiền anh thông báo một chút, có ông Yamamto Desu của tập đoàn Yamaguchin muốn gặp cô Emma."
Người nói câu này là Chu Thành Công, nói tiếng anh lưu loát.
"Xin đợt một lát!" Kỵ sĩ trả lời.
Sau đó lên tầng thông báo.
"Sắp được gặp công chúa của gia tộc Roth rồi." Gương mặt Yamamoto Desu mừng rỡ.
Nếu có thể hợp tác với gia tộc Roth, vậy thì đối với tập đoàn Yamaguchin mà nói, thật sự là chuyện tốt.
Thậm chí có thể nâng cao địa vị của gia tộc Yamamoto bọn ở ở nước Nhật.
Trong niềm mong đợi hân hoan, thang máy mở ra, nhưng không có Emma đi xuống cùng.
"Xin lỗi, cô chủ không gặp." Kỵ sĩ nói.
"Có lẽ cô Emma không rõ địa vị của ông Yamamoto ở Nam Hòa, ông Yamamoto là tập đoàn Yamaguchin..."
"Không gặp!"
Nhưng chưa đợi Chu Thành Công giới thiệu xong, kỵ sĩ lúc nãy đã từ chối thêm một lần nữa.
Đồng thời một kỵ sĩ khác đã di chuyển, bao vây mấy người Yamamoto.
"Chúng tôi vô ý mạo phạm!".
Thấy thế, Yamamoto Desu vội vàng giải thích.
"Ông Yamamoto, có cần xông vào không?" Chu Thành Công hỏi.
"Không thể!".
Yamamoto Desu hung hăng trừng mắt lườm Chu Thành Công, ông ta phải ngu đến mức nào mới ra cây xông vào vậy? Đùa gì chú?
"Không được bất kính với người của gia tộc Roth! Cô Emma không muốn gặp là chuyện rất bình thường!"
Yamamoto Desu không hề cảm thấy có gì kỳ lạ, nếu Emma trực tiếp gặp ông ta, đây mới là bất ngờ.
Dù sao thì người ta có thân phận gì, mình có thân phận gì.
So cấp bậc, Yamamoto Desu ông ta là em, tập đoàn Yamaguchin bọn họ cũng là em.
"Chỉ cần còn một ngày cô Emme ở Nam Hòa thì không vội."
Mà lúc này, Dương Kiển Nghiêm đi qua, có Trần Diệp đi cùng nữa, chuẩn bị đi lên.
"Các người làm gì đấy?"
Kết quả vừa mới đi qua, liền bị Chu Thành Công ngăn lại.
"Tôi muốn đi gặp Emma" Dương Kiển Nghiêm nói.
"Ha ha" Chu Thành Công bày ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, vẻ mặt chào phúng nói: "Anh có bệnh à? Cô Emma mà gặp anh á? Anh đùa gì vậy?"
"Trần Diệp, đâu chính là hội trưởng của cô đấy? Anh ta lại mơ tưởng hão huyền muốn gặp Emma?"
"Giám đốc Chu, lỡ như Emma và hội trưởng chúng tôi quen nhau thì sao?" Trần Diệp lạnh lùng nói.
"Không phải là cô cũng có bệnh rồi đấy chứ?" Nghe thấy câu trả lời của Trần Diệp, Chu Thành Công mở to hai mắt, sau đó cười phá lên: "Người của thương hội nước Chiêm các cô đều có bệnh!" Nhưng điều khiển bọn họ sửng sốt là, Dương Kiến Nghiệm lại đi thẳng vào thang máy.
Kỵ sĩ vừa nãy chặn đám người Yamamoto, còn cung kính đi cùng.
Đến tận khi cửa thang máy đóng lại, thang máy đi lên, đám người Yamamoto vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
"Này...!có chuyện gì vậy chứ?"
Chu Thành Công giật mình ngạc nhiên.
"Người nọ đáng chết, sao anh ta lại để cho họ đi lên?" Ngay cả Yamamoto Desu cũng không bình tĩnh nổi nữa.
"Đúng thế, anh ta có tư cách gì mà đòi đi lên?" Chu Thành Công cũng khó tin, sau khi suy nghĩ một lúc, mới nói: "Ông Yamamoto, tôi nhớ ra rồi, Vân Điền Cảnh Uyển là sản nghiệp của thương hội nước Chiêm, chắc vì lý do này, nhưng mà ông yên tâm, cho dù có đi lên thì họ cũng bị đuổi xuống thôi!"
"Ra là vậy!" Yamamoto Desu gật đầu
Có điều mấy người đấy không có rời đi, mà đợi ở phía dưới.
Nhưng đã một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Dương Kiển Nghiêm vẫn chưa xuống.
"Sao vẫn chưa bị đuổi xuống nhỉ?" Yamamoto Desu nhíu mày hỏi.
Thang máy lên đến tầng cao nhất rồi đi xuống, cũng chỉ mất một phút rưỡi thôi.
Ba phút có thể lên xuống được hai chuyến rồi.
"Có lẽ giờ cô Emma đang tức giận" Chu Thành Công không