Sau khi về nhà, Hứa Khinh Tử không nói chuyện này cho Dương Kiến Nghiêm.
Bởi vì không cần thiết, chỉ bị một cái tát thôi mà, cô không phải người lập dị, chủ yếu là cô sợ Dương Kiến Khiêm kích động.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Khinh Tử về nhà, Dương Kiến Nghiêm vẫn nhìn thấy nửa bên mặt đỏ đỏ của cô.
"Mặt em sao vậy?" Dương Kiến Nghiêm hỏi.
"Không sao, hôm nay em hơi không thoải mái, chắc là bị sốt rồi."
"Sao trông giống vết tát vậy?" Dương Kiển Nghiêm nhíu mày hỏi.
"Hả? Không có không có!" Hứa Khinh Tử vội vàng lắc đầu.
"Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?" Dương Kiến Nghiêm vừa nhìn thái độ này của Hứa Khinh Tử, anh đoán luôn được là chắc chắn là giống như mình nghĩ.
Anh quá quen thuộc với vết tát rồi, trước kia anh đã tát không ít người.
Hứa Khinh Tử không ngờ, thế này mà Dương Kiến Nghiêm cũng nhận ra, sau đó nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, vì thế cô cúi đầu kể một lượt chuyện xảy ra vừa nãy.
"Dương Kiến Nghiêm, em không nói cho anh biết đâu, bởi vì em không sao, với lại em sợ anh bị kích động sẽ đi tới nhà họ Hứa làm gì gì đấy.
Cái này không cần thiết, biết không, em cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh."
Nói xong, Hứa Khinh Tử lại giải thích.
"Cái này không đúng, sau này em nhớ có chuyện gì cũng phải nói với anh, anh là chồng em, em không nói với anh thì em nói với ai đây?"
"Biết rồi, anh đừng giận nhá!
"Yên tâm đi, anh có chừng mực, sẽ không làm xằng làm bậy đâu."
"Em sợ anh làm loạn lắm, đến lúc đó toàn là chuyện rắc rối, đúng rồi, sáng nay lúc em đi làm, anh đoán xem em đã gặp ai"
"Ai thế?"
"Bạn trai cũ của em"
"Gặp phải thì gặp phải, anh làm gì được chứ?"
"Có phải anh ghen rồi không." Hứa Khinh Tử hé miệng cười nói.
"Không có"
"Anh ghen rồi!"Hứa Khinh Tử nhéo cái eo của Dương Kiến Nghiêm một cái: "Anh xem mặt anh đã thay đổi rồi kìa, còn nói không ghen"
"Anh ghen đấy! Nói mau, có khả năng quay lại với tình cũ không?" Dương Kiển Nghiêm hung hung nói.
"Anh nói cái gì đấy?"
Hứa Khinh Tử trừng mắt liếc Dương Kiến Nghiệm một cái, sau đó ghé vào trong lòng anh, nhẹ giọng nói: "Trong tim em chỉ có anh thôi, có thể có người vì em mà ghen, cảm giác này thật tốt."
"Em được lắm, lại lấy anh ghen làm thú vui, có đáng đánh không?"
"Thế em sai rồi, anh đánh em đi.
Nhưng đừng đánh kiểu đánh trên giường." Hứa Khinh Tử xấu hổ nói.
"Baba mama, con cũng muốn ôm bố mẹ!"
Đúng lúc này, Lam Linh vừa mới làm xong bài tập, gương mặt đánh yêu đứng bên cạnh số pha.
"À?"
Hứa Khinh Tử ngẩn người, sau đó đỏ mặt.
Cô hung hăng nhéo Dương Kiển Nghiêm.
Dáng vẻ đó như thể đang nói, đều tại anh.
Vẻ mặt Dương Kiến Nghiêm vô tội, bất đắc dĩ buông lỏng tay.
Ăn cơm xong, Dương Kiển Nghiêm nói là đi ra ngoài tản bộ, nhưng thực ra là đi tới nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa đang chúc mừng, bởi vì Hứa Thu Hân vừa được ra tù, đây là một chuyện vui.
Đối với Dương Kiến Nghiêm, anh là sự xuất hiện của khách không mời mà đến.
Đám người nhà họ Hứa rất bất ngờ.
"Dương Kiến Nghiêm à, sao cháu lại tới đây? Mau vào đây ngồi"
Hứa Đức Minh là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta nhanh chóng đứng lên, nhường vị trí của mình ra.
Vị trí ngồi của ông ta là chủ tọa, vị trí của người chủ đứng đầu gia đình.
Có thể nhường ra, có thể nhìn thấy thái độ của ông ta đối với Dương Kiến Nghiêm.
Dương Kiến Nghiêm cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống.
"Mau mang đồ ăn lên mau mang đồ ăn lên!" Hứa Đức Minh dặn dò.
"Tôi không ăn cơm đầu, hôm nay tôi tới là có chút chuyện."
"Chuyện gì, chỉ cần nhà họ Hứa giúp được, nhất định sẽ không từ chối."
Ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm rơi xuống chỗ Hứa Thu Hân, anh bình thản hỏi: "Hai tiếng trước, có phải cô đã tát vợ tôi