Nhưng mà Dương Kiến Nghiêm vẫn gọi điện thoại cho Vương Kim Siêng.
Bảo ông ta điều tra thông tin chi tiết của Trương Nhất Minh này.
Mặc dù anh tin Hứa Khinh Tử, nhưng vẫn phải tính trước trong lòng, chí ít thì anh cũng phải nắm được thông tin về cái người Trương Nhất Minh này.
Một tiếng sau, Vương Kim Siêng đã gửi một số tư liệu cho Dương Kiến Nghiêm.
"Ông chủ, năm năm trước cả nhà Trương Nhất Minh tới Thủ Đô, ở lại Thủ Đô hai năm kinh doanh quần áo, có điều quy mô không lớn, nhưng nghe đâu là cũng có một ít núi dựa ở Thủ Đô, tôi không điều tra được chuyện liên quan đến cái này" "Ừ, không ảnh hưởng lắm" Dương Kiến Nghiêm gật đầu, cái này thì anh không để ý.
"Ngoài ra, ba năm trước, gia đình bọn họ đã ra nước ngoài, hình như cũng có kinh doanh một số thứ, cụ thể kinh doanh cái gì thì vẫn chưa tra ra.
Bởi vì tin tức ở nước ngoài gửi về khá chậm, đến tôi chắc là có thông tin rồi"
"Tôi biết rồi, ông vất vả rồi." "Ông chủ nói gì đấy" Vương Kim Siêng ngượng ngùng cười.
Bên này Dương Kiến Nghiêm đang điều tra Trương Nhất Minh.
Đồng dạng, Trương Nhất Minh cũng đang điều tra Dương Kiến Nghiêm.
Nhưng anh ta chỉ cho người điều tra đơn giản thôi, bởi vì năm năm trước, lúc Hứa Khinh Tử kết hôn, anh ta có nghe được chuyện này từ chỗ bạn bè, anh ta cũng điều tra qua về Dương Kiến Nghiêm, sau khi biết anh là một tên vô dụng, anh ta không để ý nữa.
Chốc lát sau, anh ta đã cầm được tài liệu về Dương Kiến Nghiêm.
"Ông chủ, hiện tại tên vô dụng này không có nghề nghiệp, bên phía công nghiệp và thương nghiệp cũng đã điều tra, không nhận chức ở bất kỳ xí nghiệp nào, còn có thể điều tra sâu hơn, nhưng thưa ông chủ là sẽ mất giá cao hơn"
"Không cần nữa đâu."
Trương Nhất Minh lắc đầu luôn.
Năm năm trước, anh ta đã biết Dương Kiến Nghiêm là một thằng vô dụng, một thằng được bao nuôi.
Ban nãy từ chỗ bạn học, anh ta cũng được biết thêm là năm năm trước, lúc vừa mới kết hôn, tên vô dụng này vì được bao nuôi, không chịu nổi nhục nhã nên đã bỏ nhà ra đi.
Gần đây mới trở về.
Đã biết những tin này, anh ta điều tra sâu hơn nữa làm gì chứ?
"Ha ha, thật đúng là không biết một thằng phế vật được bao nuôi lấy đâu ra dũng khí mà dám cưới Hứa Khinh Tử".
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta sâu hơn.
Sau đó, anh ta trầm giọng nói: "Con đĩ Hứa Khinh Tử này, trước đây nói yêu tôi nhiều lắm, thế mà có năm năm thôi mà cũng không đợi được tôi.
Nhưng mà không sao hết"
Anh ta lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo ra, đeo lên ngón át út.
"Dù sao thì tôi đã kết hôn rồi."
Buổi tối tân làm, sau khi về nhà Hứa Khinh Tử nói với Dương Kiến Nghiêm: "Dương Kiến Nghiêm, em muốn nói với anh chuyện này."
"Gì thế?"
"Hôm nay lúc em tan làm, Trương Nhất Minh lại đến tìm em, anh ta nói tối nay muốn mời em ăn cơm, em đồng ý rồi, em muốn bảo với anh là vậy".
Lúc nói cái này, cô ngẩng đầu nhìn Dương Kiến nghiêm, xin ý kiến anh.
"Nhưng mà nếu anh không đồng ý, em sẽ gọi điện bảo anh ta là em không đi nữa"
"Muốn đi không?" Dương Kiển Nghiêm hỏi.
"Muốn, em sẽ thẳng thắn nói rõ hết với anh ta".
"Vậy, em đi đi".
"Dương Kiến Nghiêm, cảm ơn anh, em sẽ không làm anh thất vọng."
"Bọn em ăn cơm ở đâu?"
“Nhà hàng Trăng sáng trên biển."
Đợi đến khi Hứa Khinh Tử đi khỏi, Dương Kiển Nghiêm liền gọi điện thoại cho Vương Kim Siêng.
"Ông Vương này, Trăng sáng trên biển là sản nghiệp của thương hội đúng không?"
"Đúng rồi, ông chủ.
Anh có muốn chuyển nó sang tên anh không?"
"Không cần, tối nay vợ tôi sẽ ăn cơm ở đó, ông bố trí người trông coi,