"Tôi muốn anh ta chết" Câu này vừa hạ xuống.
Nhoáng cái, Lang Hành đã hiểu luôn, anh khoát tay, người mà anh dẫn đến lập tức di chuyển, bao vây Trương Nhất Minh.
Cạch cạch cạch!
Đồng thời, tất cả mọi người lên đạn, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Cát!
Trương Nhất Minh ngây ngẩn cả người.
Các bạn học cũng ngây ngẩn cả người.
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Lúc đầu bọn họ tưởng những quân nhân này là người được cậu chủ Trương Nhất Minh mời tới, vì thế mới tâng bốc một trận, nhưng đến giờ lại nhận ra, những người này lại là người do Dương Kiến Nghiêm gọi tới.
Này.
Khó mà chấp chận nổi.
Nhất là Trương Nhất Minh, sắc mặt anh ta đã biến thành màu gan heo rồi, vừa nãy còn kiêu ngạo khinh người, ai biết thế cục lại thay đổi trong chớp mắt rồi thế này.
"Các người đừng có mà làm càn."
Bị nhiều họng súng đen chĩa vào như thế, cho dù có là Trương Nhất Minh quen thói kiêu ngạo thì bây giờ anh ta cũng đang rất sợ hãi.
Yết hầu anh ta trượt trượt, nuốt một ngụm nước miếng, trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Có cần tôi cho cậu một hội không?"
Dương Kiến Nghiêm mỉm cười nhìn Trương Nhất Minh,
"Anh...!không dám giết tôi đâu"
Nhìn thấy nụ cười của Dương Kiến Nghiêm, Trương Nhất Minh cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, cảm giác này cực kỳ rõ ràng, anh ta không cam tâm, cho nên đến bây giờ tuy anh ta sợ, nhưng vẫn rất cứng miệng.
"Dương Kiến Nghiêm, giết tối thì anh cũng xong đời, lát nữa người của tôi tới, các anh cũng chết chắc!"
"Được thôi, thế tôi sẽ đợi người của anh tới"
Dương Kiển Nghiêm không vội, trái lại anh chuyển một cái ghế sang rồi ngồi xuống.
"Được, anh đợi đấy!"
Trương Nhất Minh trầm giọng hừ nói.
Thời gian trôi qua.
Anh ta đang đợi.
Trong quá trình chờ đợi, trong căn phòng rộng như thế này, không ai dám nói chuyện.
Không khí im lặng có hơi đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mười phút trôi qua, năm phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua.
Người của Trương Nhất Minh vẫn chưa tới.
"Sao còn chưa tới nhỉ?"
Trương Nhất Minh đã bắt đầu sốt ruột, từ lúc anh ta gọi điện thoại đến giờ đã là nửa tiếng đồng hồ rồi, người của Dương Kiến Nghiêm người ta năm phút đã có mặt, người của anh ta lâu thế mà vẫn chưa tới?
Không nên mới đúng.
"Tôi có thể gọi điện thoại không?"
Trương Nhất Minh nhìn về phía Dương Kiến Nghiêm, tựa như đang xin ý kiến.
"Cứ tự nhiên." Dương Kiến nghiêm cười nói.
Được cho phép, Trương Nhất Minh bắt đầu gọi điện thoại.
Điện thoại reo hồi lâu mới có người bắt máy.
"Tôi bảo này ông làm sao đấy, sao đến giờ mà người còn chưa đến, tôi đang ở Trăng sáng trên biển, ông không tìm được địa điểm đúng không?"
"Cậu chủ, xảy ra chuyện rồi."
Lời nói của quản gia làm cho Trương Nhất Minh giật mình.
"Có chuyện gì rồi?"
"Cảnh sát không tới."
"Sao lại vậy?"
"Đúng là không tới ạ!"
Đến giờ quản gia vẫn mù mịt không hiểu gì.
Lúc ông ta vừa nhận được điện thoại của của Trương Nhất Minh, ông ta đã liên hệ ngay với cảnh sát, nhưng sau khi người ta biết sự việc xảy ra ở Trăng Sáng Trên Biển, họ còn đặc biệt hỏi tình hình cụ thể, sau khi nghe thấy cái tên Dương Kiến Nghiêm, ngược lại nói ông ta là báo án giả!
Hết cách rồi, ông ta tính liên lạc với bọn xã hội đen, sau khi tìm được một người tên là Qúy, nghe nói sau khi Cửu Gia rơi đài, người đó là đại ca có tiềm lực nhất ở Hải Kinh hiện tại.
Nhưng sau khi đối phương nghe thấy tên địa điểm Trăng Sáng Trên Cao, lại cũng hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết tên Dương Kiến Nghiêm, tên Qúy đấy nổi điên luôn, các ông tìm chết đúng không?
Sau đó cúp máy luôn.
Ông ta đã tìm hết từ cảnh sát, đến người của xã hội đen, nhưng kỳ lạ là không ai đồng ý ra tay, cho dù cầm tiền cũng không được.
"Cậu chủ, bây giờ tình hình bên đó thế nào?" Quản gia hỏi.
"Ông đây bị mấy quân nhân dùng súng chĩa vào đầu"
"Cậu chủ, cậu không được làm ẩu, trước tiên phải nhịn đã, về rồi tính tiếp!"
Ba!
Trương Nhất Minh cúp máy luôn.
Nét mặt cực kỳ phẫn nộ.
"Phế vật phế vật phế vật! Toàn là lũ phế vật!"
Anh ta tức giận ném vỡ điện thoại của mình.
Sau đó trừng mắt nhìn Dương Kiến Nghiêm, không cam lòng nói: "Phế vật, coi như anh may mắn, hôm nay ông đây tha cho mày! Chúng ta đi!"
Hôm nay người của mình không tới, anh ta cũng không làm gì được Dương Kiến Nghiêm, chỉ có thể giải quyết vào hôm khác.
Cho nên tựa như là dẫn người rời đi,
Nhưng sao mà người của Lang Hành có thể cho anh ta rời đi chứ, động một cái, họng súng lập tức nhắm vào người,
"Các người có ý gì hả?"
"Tôi cho anh đi chưa?"
Dương Kiến Nghiêm bình thản nói.
"Ha ha, Dương Kiến Nghiêm, anh uy hiếp tôi đấy hả? Anh là cái thá gì, anh