“Ông!”
Nhìn vẻ mặt không sao cả của người đàn ông, Cao Xuân Lan tức đến run người.
Từ lúc bắt đầu bà đã không biết phải nói với Khinh Tử thế nào, dù sao thì bà đã làm mẹ của cô hơn hai mươi năm, bây giờ đột nhiên nói với cô rằng, con không phải con mẹ, cũng không phải con của bố con.
Làm sao mà Hứa Khinh Tử chấp nhận được chuyện này đây.
Cho nên bà gọi Dương Kiến Nghiêm tới trước, tính ổn thỏa nói chuyện này.
Nhưng ai mà biết, người đàn ông này đã gặp Hứa Khinh Tử ở cửa, nói chuyện này với cô luôn. Sao bà có thể không tức giận cơ chứ.
Nhưng bà cũng chỉ có thể tức giận.
Giống như người đàn ông nói, bà làm gì được nào?
Đối mặt với người của thành phố, bà làm gì được nào?
"Mẹ, những gì ông ta nói là thật sao?" Thất phản ứng của Cao Xuân Lan, Hứa Khinh Tử ngây ngẩn cả người.
“Khinh Tử, mẹ không cố ý giấu con" Cao Xuân Lan không biết phải làm sao.
"Vợ, em đừng trách mẹ"
Dương Kiến Nghiêm cũng đi lên trước rồi nói.
"Này có là gì chứ."
Ai mà biết được Hứa Khinh Tử cực kỳ vui tươi cởi mở, thế mà cô lại ôm chặt Cao Xuân Lan, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con đã hai mươi tám tuổi rồi, con cũng không phải trẻ con, trong lòng con có suy nghĩ.
Trong lòng con, mẹ chính là mẹ ruột của con" !"Khinh Tử."
Vừa nghe được những lời này, Cao Xuân Lan nhoáng cái khóc luôn: "Con gái ngoan của mẹ"
"Tôi bảo này, các người khóc đủ chưa, tôi phải đưa Hứa Khinh Tử đi" Thấy hai người ôm nhau, người đàn ông họ Ngô nhíu mày khó chịu, ông ta đi lên trước, cắt ngang mọi chuyện.
"Chào ông, tôi sẽ không về nhà họ Ngô."
Hứa Khinh Tử nhìn người đàn ông, lắc lắc đầu, sau đó bình thản nói: "Đối với tôi mà nói thì mẹ tôi chính là Cao Xuân Lan, chồng tôi là Dương Kiến Nghiêm, em tôi là Cao Thúy Ngân, cho nên nhà của tôi ở Hải Kinh, ở đây"
"Cô chủ, tôi nghĩ là cô đã nhầm" Người đàn ông họ Ngô không để ý, ngược lại cười nhạo một tiếng: "Tôi tới đây, không phải tới để trưng cầu ý kiến của cô, tôi chỉ phụ trách đưa cô về thôi"
"Đưa tôi về làm gì?"
"Bà ngoại có rất nhớ cô."
"Nhớ tối?"
Rõ ràng là vừa nãy Hứa Khinh Tử đã nghe được câu chuyện xưa này rồi, cho nên cô khinh thường câu trả lời này: "Nhà họ Ngô các ông không phải là trọng nam khinh nữ sao? Thế mà lại nhờ tôi hả?"
"Cô chủ, cho dù cô có nói như nào, thì Lão thái quân đã nói rồi, hôm nay tôi nhất định phải đưa cô về."
"Nếu tôi không về thì sao?"
"Vậy tôi phải đắc tội rồi."
"Tôi nói, đây là nhà tôi, có phải là ông đã coi trọng mình quá rồi không?" Dương Kiến Nghiêm nhướng mày nói.
"Nhóc con, chỗ này không có việc của cậu, tốt nhất là cậu đừng xen vào việc của người khác.
Ông ta lắc đầu: "Tôi mong mấy người hiểu, mệnh lệnh của Lão thái quân là việc không thể trái."
"Tôi không đi." Hứa Khinh Tử chỉ có một thái độ này.
"Thế có phải nghĩ cho kỹ, trừ phi cô muốn mẹ cô, Cao Thúy Ngân, và cả chồng cô xảy ra chuyện?" Người đàn ông họ Ngô cười nói.
"Ông uy hiếp tôi?" Hứa Khinh Tử cực kỳ tức giận.
"Cô hiểu như vậy cũng được".
"Được, tôi có thể về cùng ông, nhưng ông nói sự thật cho tôi biết, bọn họ chỉ nhớ tôi thôi à?" Có đánh chết Hứa Khinh Tử cũng không tin cái lý do này.
"Được, tôi có thể nói cho cô biết lý do" Ông ta nghĩ một hồi, giờ mới nói: "Cậu chủ, cũng chính là người em trai mà cô chưa từng gặp mặt, trái tim có vấn đề, cần thay tim, mấy năm nay bố mẹ cô vì bệnh mà qua đời, bây giờ chỉ còn lại cô và cậu chủ có thể kết hợp
Nghe được cái lý do này, Hứa Khinh Tử ngẩn người một lúc lâu.
"Ông nói cái gì?"
Cô mở to mắt: "Bởi