"Ông nói cái gì?"
Vương Kim Siêng nói thế làm cho Ngô Phong sửng sốt.
"Tôi nói tôi còn chưa đồng ý đâu, Ngô Phong" Vương Kim Siêng lặp lại lần nữa.
Ngô Phong híp mắt, vẻ mặt khó chịu.
Vương Kim Siêng này lại dám gọi cả tên mình ra hả?
"Sao nào? Ông chê ít tiền hả? Năm nghìn tỷ đồng, không ít đâu, cá nhân tôi có thể cho ông thêm một nghìn tỷ" "Đây không phải vấn đề tiền bạc, chuyện của ông, tôi không giúp được" Vương Kim Siêng lắc đầu từ chối.
"Tại sao?"
"Tại sao? Ha ha, nơi này là Hải Kinh, không phải thành phố.
Ông nói bội ước là bội ước hả? Có phải tay ông duỗi hơi dài rồi không"
Ngôi Phong cau mày, ông ta không tin lý do thoái thác của Vương Kim Siêng, tôn chỉ khế ước chó má gì chứ, toàn là lừa trẻ con thôi.
"Vương Kim Siêng, cho tôi một lý do?"
"Ông không động được vào Lam Thần đâu, đừng nói là ông, cho dù có người nhà họ Ngô tới cũng không động vào được"
"Tại sao lại không động vào được, hậu trường có ai?" Ngô Phong hỏi.
"Ha ha, hậu trường chính là tôi" Vương Kim Siêng cười nhạt nói, ông ta không nói là Dương Kiến Nghiêm, bởi vì ông chủ từng nói, không cho phép để lộ thông tin của anh ra ngoài.
Thậm chí ngay cả chuyện của thương hội nước Chiêm, cũng là ông ta đại diện cho anh đi xử
Ngoài hôm tuyên bố đó ra, những người tham gia biết hội trưởng thương hội nước Chiêm là Dương Kiển Nghiêm ra, thì những người khác đều không biết, họ chỉ biết hội trưởng là một chàng trai trẻ thần bí, còn Vương Kim Siêng mới là người thay mặt hội trưởng ở thương hội.
Ông chủ quan khiêm tốn, chắc chắn ông ta sẽ không tùy tiện nói ra.
!"Ông ư?" Ngô Phong bật cười: "Cho dù có là ông thì sao nào, năm nghìn tỷ còn không đủ hả? Chưa đủ để vứt Lam Thần đi hả?"
"Tôi nói rồi, đây không phải vấn đề tiền bạc, nơi này là Hải Kinh, không phải thủ đi, tôi có thể nể mặt ông gặp mặt ông, đã đủ rồi"
"Vương Kim Siêng, cánh ông cứng cáp rồi nhỉ" Sắc mặt Ngô Phong u ám, trên gương mặt
tràn ngập không vui.
Một nhà giàu đến từ thành phố cấp thấp hơn, lại dám ngỗ ngược với mình, ông ta không tức mà được sao.
"Tôi mời ông ra, hay ông để tôi gọi bảo vệ?"
"Ha ha!" Ngô Phong tức giận bật cười: "Vương Kim Siêng, ông cứ đợi đấy, Hải Kinh này không chỉ có Vương Kim Siêng ông đâu"
"Ông tìm ai cũng thế thôi."
"Cứ chờ xem"
Ngô Phong đi ra thì tức lắm, ông ta ném vỡ cả điện thoại, một nhân vật bé nhỏ mà dám thách thức mình, không thể nhịn!
Nhưng giống như lời mà ông ta đã nói, Hải Kinh không chỉ có một Vương Kim Siêng, Hải Kinh còn có rất nhiều ông chủ.
Ông ta tìm Lâm Nhã của trang sức Vankey, lại hẹn gặp mặt Chu Phúc.
Những người này đều là ông chủ hàng đầu ở Hải Kinh, nhưng kỳ lạ là, khi bọn họ biết Ngô Phong muốn cho họ đối phó với Lam Thần, đều đều từ chối, mà lúc hỏi nguyên nhân thì họ đều nói, người chống lưng cho Lam Thần chính là bọn họ.
"Mẹ nó!"
Chạng vạng đi ra ngoài, Ngô Phong không nhịn được chửi ầm lên.
Mẹ nó chứ, sao người ở Hải Kinh đều giống như đã được thông báo trước vậy, lúc vừa nói là muốn đối phó với Lam Thần, nhất loạt từ chối.
Những người khác không chỉ là Chu Phúc Lâm Nhã, kể cả các ông chủ lớn cũng vậy.
Bởi vì Hải Kinh bây giờ, vững như thành đồng.
Tuy nói ở bên ngoài, Hải Kinh không có tên của Dương Kiến Nghiêm.
Nhưng sau lưng Dương Kiến Nghiêm chính là vua của Hải Kinh.
Nhưng Ngô Phong bị nghẹn, ông ta là một nhân vật lớn tới từ thành phố, đến Hải Kinh nhỏ bé này thả lời, bây giờ bước đi khó khăn, khó chịu như ăn phải cứt vậy.
"Đù mé!".
Ông ta mắng to mấy câu.
Sau đó ông ta nhờ