"Dương Kiến Nghiêm." Trương Nhất Minh hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt thay đổi cực kỳ âm trầm.
"Thật phiền phức Dương Kiển Nghiêm nhéo tai Trương Hải Quân, lại bắn một phát nữa.
Máu tươi nhiễm đỏ tay Dương Kiến Nghiêm, đồng thời trong tay anh đã có thêm nửa lỗ tai.
Tàn nhẫn! Khủng bố!
.
Người tàn nhẫn không nói nhiều!
"Anh là kẻ điên!"
"Anh là một kẻ điên!" !Nhìn Dương Kiến Nghiêm, ánh mắt Trương Nhất Minh tràn ngập sợ hãi, cuối cùng anh ta không chịu nổi nữa nói ra.
"Nói!" Dương Kiến Nghiêm nói.
"Lam Linh bị người khác đưa đi rồi, bị người khác đưa đi rồi!"
Phòng tuyến tâm lý của Trương Nhất Minh đã sụp đổ, anh ta không còn cứng miệng nữa, thốt ra.
"Bị ai?" "Tôi không biết, tôi không biết" Trương Nhất Minh lắc đầu như trống bỏ.
"Tiếp tục nói."
"Lúc đầu tôi tính dùng Lam Linh để uy hiếp anh, ai mà biết được là tôi vừa đưa Lam Linh tới đây thì có mấy người mặc comle màu đen xông vào, bọn họ còn
mang súng, tôi không dám phản kháng nên đã để họ đưa Lam Linh đi, bọn họ đã đưa Lam Linh đi rồi."
Tình huống đúng là giống với lời Trương Nhất Minh nói, lúc những người khác gọi điện cho Dương Kiến Nghiêm, Lam Linh đã bị những người đó đưa đi.
Nhưng anh ta vẫn gọi điện cho Dương Kiến Nghiêm, dù sao thì Lam Linh cũng đã bị người ta bắt đi rồi, sau đó Dương Kiến Nghiêm vẫn nghĩ Lam Linh nằm trong tay mình, này là được rồi, anh ta vẫn có thể lấy cái này để uy hiếp.
"Cho nên lúc anh gọi điện cho tôi, Lam Linh đã không còn ở chỗ anh nữa? Mà bị một nhóm khác bắt đi rồi?"
Dương Kiển Nghiêm nghe ra đại khái.
"Đúng vậy!" Trương Nhất Minh gật đầu.
"Là như vậy là như vậy." Hứa