Tất cả mọi người trong phòng tiệc đều trở nên ngây ngốc.
Sáu gã đàn ông vạm vỡ nhà họ Hà hung hăng xông lên.
Sao chỉ trong chớp mắt đã giống như pháo cối nổ tung, tất cả đều văng cả ra rồi?
Từ lúc Trần Thái Nhật ra tay đến lúc sáu người bị đánh văng ra ngoài, tất cả quá trình không quá năm giây.
Con người có thể làm được động tác nhanh đến vậy sao?
Biểu cảm của mọi người khi nhìn Trần Thái Nhật đều thay đổi.
Người đàn ông này tuyệt đối không hề tầm thường.
Trần Thái Nhật vẫn khẽ ôm lấy Vân Vũ Phi như cũ, chỉ có vạt áo khoác ngoài đang lay động mới có thể chứng minh vừa rồi anh thật sự đã ra tay.
Vân Vũ Phi đỏ mặt, nhìn Trần Thái Nhật vẫn đang ôm lấy mình như cũ, vừa xấu hổ vừa bực bội.
“Còn không mau buông tôi ra?”
Trần Thái Nhật thả lỏng tay, buông người đẹp đang nép trong lòng ra, quay đầu lại, chuyển ánh mắt lên trên người Hà Hiên.
Nụ cười đắc ý và hung hăng của Hà Hiên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ sợ hãi như rơi vào hầm băng.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Ánh mắt của Trần Thái Nhật trở nên vô cùng lạnh giá, khí thế ngút trời.
Ôi…
Tất cả mọi người đều cảm thấy trái tim mình bị đả kích nghiêm trọng, trên người Trần Thái Nhật giống như mang theo ánh nắng gay gắt giữa trưa hè, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đây là một loại áp lực quá lớn, là sự tự tin không có ai sánh bằng, khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.
Đám người đứng gần Trần Thái Nhật hơi yếu vía, hai chân đã bắt đầu mềm nhũn ra, muốn quỳ luôn xuống đất.
Vân Vũ Phi đứng gần nhất, đôi mắt chớp chớp kinh ngạc, cứ như bắt đầu làm quen lại với người đàn ông này.
Hà Hiên bị khí thế của Trần Thái Nhật dọa, trái tim vốn đã bị đả kích nghiêm trọng không thể chống đỡ thêm được nữa, gương mặt toát lên vẻ sợ hãi tột độ, cứ thế ngồi bệt xuống đất mà khóc lớn.
“Đừng! Xin đừng giết tôi! Anh muốn cái gì tôi đều cho anh hết! Tôi cầu xin anh đấy! Tôi không dám nữa đâu, từ giờ nhà họ Hà cũng sẽ không dám gây hấn với anh nữa đâu!”
Trần Thái Nhật không trả lời, chỉ giơ cánh tay lên, tuỳ ý chỉ vào mặt Hà Hiên, sau đó thì đánh Hà Hiên chỉ trong nháy mắt.
Bốp!
Hà Hiên như đột nhiên bị vật nặng đập trúng vào mặt, bật ngửa ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Khi hoàn hồn lại, miệng hắn đã đầy máu, toàn bộ răng đều rụng dưới đất.
“Họa từ miệng mà ra, tự mình gây hoạ thì không thể sống, tôi không phải kẻ khát máu, đây coi như là cái giá phải trả cho việc động vào tôi”.
Hà Hiên vừa dùng tay bụm cái miệng bê bết máu lại, vừa bò sấp chuồn ra ngoài, không dám ở lại nơi này thêm phút nào nữa.
Cả căn phòng tiệc yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, cảnh tượng ban nãy khiến cho tất cả mọi người đều khó có thể quên được.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên trông như giang hồ tươi cười tiến đến, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Ôi chao! Cậu Trần, sự hiện diện của cậu đúng thật là đáng quý, mời ngồi vào vị trí chủ toạ!”
Mặc dù đối phương nhiệt tình nhưng cũng rất có chừng mực, đứng cách Trần Thái Nhật tận hơn hai mét rồi giới thiệu bản thân.
Người ngày chính nhà gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lôi – Lôi Hằng.
Lôi Hằng nở nụ cười tươi rói, thái độ đối đãi với Trần Thái Nhật vô cùng cung kính, dáng vẻ nịnh nọt cứ như thể thân thiết lắm.
Trần Thái Nhật không động đậy, không đáp lời cũng không lên tiếng, anh dẫn theo hai người đẹp ngồi xuống, thản nhiên nói một câu.
“Đừng lề mề nữa, bắt đầu thôi”.
Mặc dù Lôi Hằng mang theo nụ cười trên môi, nhưng trong đáy mắt lại loé lên sự nham hiểm khó có thể nhận ra.
“Được, nếu cậu Trần đã lên tiếng, vậy thì lễ quyên góp từ thiện sẽ lập tức bắt đầu”.
Sau một phen náo loạn vừa rồi, buổi tiệc từ thiện cũng coi như chính thức bắt đầu.
Mở đầu là những tiết mục biểu diễn văn nghệ, sau đó là bài diễn văn của nhà họ Lôi với tư cách chủ nhà.
Những cơ quan nhận được quyên góp cũng công khai cảm ơn sự hỗ trợ của các gia đình giàu có.
Bầu không khí xem ra rất hài hoà, giống như một bữa tiệc thông thường vậy.
Nhưng ánh mắt của Trần Thái Nhật và Tề Vũ theo thói quen, bắt đầu quan sát xung quanh.
Tề Vũ mấp máy môi thông báo với Trần Thái Nhật đang nhâm nhi ly rượu trong tay:
“Chủ nhân, hướng ba giờ có năm người giả dạng thành bảo vệ, trong người có mang theo vũ khí, có lẽ là súng tiểu liên thu nhỏ, từ hình dáng lộ ra có thể chính là súng tiểu liên bọ cạp Vz61”.
“Hướng bảy giờ có năm người giả dạng khách mời, vẫn luôn quan sát bàn này, có vẻ là không mang theo vũ khí, thế nhưng phần ống tay áo lại có vật gì đó như đầu mũi tên, có thể là nỏ tay cường kích”. . Chap mới luôn có tại [ trùm truyện.C OM ]
“Thân hình và khung xương của hai tên vệ sĩ bên cạnh gia chủ nhà họ Lôi đều mang đặc điểm của bộ đội đặc chủng đã qua huấn luyện, ban nãy có mùi của độc tố thần kinh toả ra, có vẻ như là thủ đoạn hạ độc ám sát”.
Trần Thái Nhật vờ như đang thưởng thức rượu ngon, mặt không biến sắc gật đầu, cũng nhỏ giọng dặn dò:
“Đám tôm tép này đều có sát khí rất mạnh mẽ. Ở bên ngoài cửa sổ phía góc trái sân khấu biểu diễn, cái tên có thể treo mình trên những tấm kính thuỷ tinh của toà nhà này cũng không phải dạng vừa”.
“Cô chú ý bảo vệ Vân Vũ Phi, tôi muốn xem tên này lúc nào sẽ ra tay, nhà họ Lôi rõ ràng cũng đã có chuẩn bị, diễn trò sẽ không được lâu đâu”.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tề Vũ chớp chớp, tỏ ý rằng mình đã rõ rồi.
Hai người tiếp tục xem tiết mục của buổi tiệc từ thiện như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng vào lúc này, gia chủ Lôi Hằng của nhà họ Lôi đột nhiên cười vui vẻ bước lên trên sân khấu, giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng, rõ ràng là đang muốn nói điều gì đó.