Biểu cảm của Lâu Địch đột nhiên thay đổi, ánh mắt lóe sáng, lộ ra vẻ mặt suy tư.
“Cậu Trần, chúng ta vào trong trước, dù sao cậu ở Đông Hải cũng không phải ngày một ngày hai là về, chúng ta… tìm cơ hội bàn bạc chi tiết”.
Khóe miệng Trần Thái Nhật nhếch lên nở nụ cười, gật đầu đồng ý.
Phong cách làm việc của Lâu Địch quả thật là rất bá đạo, hơn nữa dễ gây thù hằn, cũng không được người khác yêu mến.
Nhưng ông ta có thể dẫn dắt nhà họ Lâu từ hai bàn tay trắng kinh doanh đến mức đứng đầu một tỉnh, bá chủ thành phố Đông Hải, điều này đã có thể nói rõ vấn đề.
Nhưng ẩn sâu trong phong cách ngang ngược hống hách, Lâu Địch là một người rất thông minh.
Xem xét thời thế, lợi ích hàng đầu, người như vậy mới có thể không ngừng đưa ra phán đoán chính xác.
Kiểu người thông minh này rất có khả năng hợp tác.
Bầu không khí giữa hai người, ngoài mặt thoáng chốc đã trở nên dung hòa.
Cùng nhau sánh bước, đi thang máy vào phòng tiệc tầng trên cùng.
Trong phòng toàn bộ đều là những vật dụng trang hoàng cao cấp, trông như bối cảnh hoàng cung, vô cùng chói mắt.
Trần Thái Nhật dẫn theo người đẹp lớn nhỏ ngồi xuống vị trí chính của bữa tiệc cùng với Lâu Địch, bàn này còn có năm tinh anh của thành phố Đông Hải ngồi cùng.
Phục vụ mặc sườn xám Giang Nam, cùng với thái độ và tốc độ chuyên nghiệp, nhanh chóng xếp lên đầy bàn đủ loại món ăn tinh tế, trông mỗi món đều có đủ màu sắc hương vị.
Phật nhảy tường, cua ngâm rượu thượng đẳng, vịt tiềm bát bảo, lươn sợi chiên dầu, ba ba đường phèn, cá quế khắc hình sóc.
Mỗi món đều là tinh hoa các vùng, trông vô cùng thơm ngon hấp dẫn.
Cái khác thì không nói, món ăn của nhà hàng Thang Thần Số Một quả nhiên xứng đáng với mức giá cao!
Vân Sở Sở ngồi bên cạnh, nhìn vô số món ngon trên bàn, sớm đã chảy nước miếng, cái miệng nhỏ không ngừng liếm lưỡi, chỉ muốn ăn ngay.
Lâu Địch chào hỏi mọi người, dẫn đầu nâng ly.
“Cậu Trần ở xa tới là khách, hôm nay tôi mời cậu một ly trước, mở tiệc chào đón cậu!”
Ly đế cao cực lớn đầy ắp rượu Mao Đài năm mươi sáu độ, một ly đã gần 150ml.
Trần Thái Nhật không hề để tâm, cũng nâng ly lên chạm ly với Lâu Địch.
“Gia chủ Lâu, tửu lượng tốt, uống như thế nào đây?”
Lâu Địch cười ha ha: “Tình cảm của chúng ta thân thiết, uống một hơi! Có vấn đề gì không?”
Khóe miệng Trần Thái Nhật nhếch lên, không hề để ý, nâng ly đầu ngửa lên, rượu trong ly đã sạch trơn!
“Hay! Sảng khoái!”, Lâu Địch phấn khởi, mở miệng cũng uống cạn sạch.
Lâu Chấn – con trai út của Lâu Địch, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn về phía Vân Vũ Phi bên cạnh Trần Thái Nhật, mặt mang đầy nụ cười dò xét.
Có thể nói, tất cả đàn ông bàn này, hầu như đều vô tình hay cố ý quan sát Vân Vũ Phi.
Ánh mắt hoặc mang theo vẻ thần bí, hoặc trực tiếp “thưởng thức” không chút che giấu.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, Vân Vũ Phi hôm nay quả thật quá xinh đẹp.
Đoan trang ưu nhã, vẻ đẹp tri thức, cho dù là mặt mũi hay là khí chất, tất cả đều hơn mọi khách nữ ở đây.
Lâu Chấn thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ con nhà giàu của mình, hắn nở nụ cười tự cho là lịch lãm, nâng ly lên đến trước mặt Vũ Vân Phi.
“Cô Vân, hoan nghênh đã đến thành phố Đông Hải, anh Trần có thể có bạn gái như vậy đúng thật là có phúc, tôi mời cô một ly, bày tỏ sự hoan nghênh”.
Dứt lời, hắn một hơi uống sạch rượu vang đầy ắp trong ly.
“Tôi cạn rồi, cô tự nhiên”.
Vân Vũ Phi sững sờ, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật bên cạnh mang theo vẻ cầu cứu.
Trần Thái Nhật nheo mắt.
“Anh Lâu, cô ấy không biết uống rượu, tấm lòng của anh chúng tôi xin nhận”.
Sắc mặt Lâu Chấn trở nên u ám.
“Anh Trần… phép vua cũng thua lệ làng, cho dù anh mạnh đi chăng nữa, cũng không thể không nể mặt nhà họ Lâu chúng tôi như thế chứ”.
Người ở đây lần lượt lộ ra ánh mắt nghi ngờ, mọi người đều chăm chú nhìn Trần Thái Nhật.
Chúng tôi tiếp đãi anh bằng cách thức tốt nhất, bảo người của anh uống ly rượu cũng không chịu, chuyện này không thể được đâu, nói nhẹ thì là không lịch sự, nói trắng ra thì chính là không có gia giáo!
Vân Vũ Phi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nhìn ly rượu trước mặt, do dự một lát, cắn răng, vừa định giơ tay cầm lấy.
Trần Thái Nhật đã giật lấy