Câu nói này của Trần Thái Nhật khiến Phùng Linh Nguyệt và Genko đều kinh hãi.
Bom?
Bom ở đâu ra vậy?
Bom do ai cài?
Bác gái và con trai đứng cách đó không xa cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Bà ấy nói với giọng hoài nghi.
“Chàng trai, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
Vẻ mặt Trần Thái Nhật rất bình thản.
“Nói chuyện với cậu thanh niên bên cạnh bác”.
Bác gái quay đầu nhìn con trai mình, trong miệng không khỏi lẩm bẩm một câu.
“Con trai này, chắc không phải chúng ta gặp phải người ăn vạ rồi đấy chứ?”
Chàng trai đầu đinh nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một kẻ bị thần kinh, rồi quay đầu nói với mẹ mình.
“Mẹ, đừng chấp mấy tên ngốc này làm gì, chắc là anh ta xem phim nhiều quá thôi”.
Rồi hắn lại nhìn về phía Trần Thái Nhật.
“Anh đỡ mẹ tôi dậy, tôi vốn dĩ còn tưởng anh là người tốt, sao giờ lại ăn nói vớ vẩn như vậy? Anh tưởng là đóng phim chắc? Mẹ con tôi còn có việc, anh chơi một mình đi”.
Lời nói của chàng trai đầu đinh khiến mọi người đi đường đều quay sang, nhìn hai nhóm người.
Xe sang, người đẹp, bác gái.
Rất nhiều người bắt đầu nghĩ đến những kịch bản ăn vạ.
Có mấy người tò mò quá mức, còn khoanh hai tay, ngồi xổm ở bên cạnh, vẻ mặt hóng hớt.
Nói xong, hắn đỡ bác gái xoay người định rời đi.
Trong mắt Trần Thái Nhật đột nhiên lóe lên sự lạnh lẽo.
“Anh thì chắc là không đi được rồi, tôi cảnh cáo anh lần cuối, bỏ con dao trong tay anh khỏi người bác gái, nếu không, tôi không chắc anh còn được toàn thây đâu”.
Chàng trai đầu đinh run rẩy cả người, đang đỡ bác gái kia, bước chân dừng lại, nhưng không quay người.
Vẻ mặt của mọi người đang vây quanh hóng hớt đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhìn có vẻ sắp xảy ra chuyện lớn ấy!
Khuôn mặt bác gái tỏ vẻ hoài nghi, ngẩng đầu lên hỏi.
“Sao thế con?”
Chàng trai đầu đinh không nói gì, mà quay đầu lại, nhìn mẹ mình với ánh mắt bình tĩnh.
Bác gái nhìn kĩ một lúc.
“Con à, sao ánh mắt con nhìn mẹ lạ thế?”
Lúc này, không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ.
Phùng Linh Nguyệt và Genko vội vàng chạy tới bên cạnh Trần Thái Nhật, ánh mắt vô cùng cảnh giác, nhìn hai mẹ con ở đối diện.
Bác gái mãi không thấy con trai trả lời, nhìn một lúc lâu, đột nhiên thốt lên một câu.
“Cậu… hình như cậu không phải con trai tôi?”
Câu này vừa thốt ra, tất cả đều kinh hãi.
Những người vốn xúm vào hóng chuyện, ai nấy đều tỏ vẻ kinh hãi, không hẹn mà cùng lùi lại.
Bác gái vịn sang bên cạnh, hai người quay người lại, chàng trai đầu đinh đối diện với Trần Thái Nhật, đột nhiên nở nụ cười vô cùng quỷ dị.
“Xem ra Cửu Châu Hoa Hạ vẫn có một vài người tài giỏi”.
Hắn vừa nói xong, ánh mắt bác gái đứng ở bên cạnh lộ vẻ vô cùng sợ hãi.
Giọng nói!
Giọng nói thay đổi rồi!
Trước đó, giọng nói của chàng trai đầu đinh là âm điệu ngu ngơ hơi mang khẩu âm của Trung Châu.
Nhưng bây giờ lại là giọng nam vô cùng sắc bén, mang theo chút khàn khàn.
Bác gái bắt đầu giãy giụa, nhưng chàng trai kia vẫn tóm chặt tay bà ấy, không thể động đậy nổi.
“Cậu! Cậu buông tôi ra! Rốt cuộc cậu là ai? Con trai tôi đâu? Cậu đưa con trai tôi đi đâu rồi?”
Khuôn mặt tên đầu đinh kia lộ vẻ tàn nhẫn và hung ác.
“Mụ già này, ngoan ngoãn đứng im ở đây thì tôi có thể tha mạng cho, nếu không hôm nay sẽ là ngày bà về Tây Thiên đấy!”
Nói xong, bàn tay tên đầu đinh kia loáng lên, không biết lấy từ đâu ra một con dao nhọn mảnh như tuốc nơ vít, mũi dao kề vào động mạch ở cổ bác gái.
Tất cả mọi người có mặt đều biến sắc.
Không ngờ người đàn ông này dám dùng dao trước mặt mọi người, còn định hành hung một bác gái đã có tuổi như vậy.
Trần Thái Nhật bĩu môi, chậm rãi tiến lên, vừa đi vừa nói.
“Bọn mày đúng là chẳng có tý tiến bộ nào cả, bất kể làm chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ nào thì cũng phải bắt con tin mới chịu được”.
Trần Thái Nhật càng lại gần, sắc mặt tên đầu đinh kia lại càng tỏ vẻ thận trọng, con dao trong tay càng gần sát cổ bác gái hơn, gần như sắp rạch vào thịt.
“Mày còn dám tiến thêm một bước thì tao sẽ cắt tai của mụ già này trước”.
Khuôn mặt tên đầu đinh hiện lên vẻ tàn nhẫn điên cuồng.
Bác