Tên vệ sĩ dẫn đầu rất hèn hạ, mũi chân chạm xuống mặt đất trước mặt rồi lại rụt về, cứ tiến rồi lùi mấy lần, khuôn mặt nở nụ cười mỉa mai.
"Một chân của tao tiến lên rồi kìa, mày qua đây đánh tao đi, ôi chao tao lại rụt về rồi, mày làm gì được tao nào? Ha ha ha, đánh tao đi thằng ngu!"
Thực sự là Trần Thái Nhật đã ngứa mắt lắm rồi, tay anh khẽ bóp.
Cùng với những tiếng lạo xạo vang lên, khoai tây chiên trong tay Trần Thái Nhật biến thành những mảnh vụn nhỏ bằng móng tay trẻ con.
Thấy Trần Thái Nhật thể hiện như vậy, mấy tên vệ sĩ nhà họ Hứa cười như điên.
Hứa Uy cười ngặt nghẽo, rồi vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
"Đừng đùa nữa! Xông lên, đánh gãy ba chân của thằng khốn này cho tôi! Cho hắn khỏi ra vẻ được nữa!"
Mười mấy tên vệ sĩ nhà họ Hứa thấy cậu chủ hạ lệnh, lập tức ra tay, vẻ mặt ai nấy đều tỏ vẻ tàn nhẫn, nhanh chóng lao tới, mắt thấy sắp vồ về phía Trần Thái Nhật.
Chỉ còn cách bảy bước chân.
Trần Thái Nhật vẫn bất động, chỉ có ánh mắt đảo một vòng, quan sát vị trí của từng tên vệ sĩ.
Chỉ còn cách năm bước.
Trần Thái Nhật đã hành động.
Tay phải anh vung lên nhanh như chớp, một đống khoai tây chiên trong tay lập tức bay đầy trời, trông như tiên nữ rải hoa, xẹt qua không trung, để lại từng vết bột vụn.
Thời gian dường như chậm lại, trong mắt mọi người xung quanh, từng mảnh vụn khoai tây chiên nhỏ bé bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.
Đúng lúc khoai tây chiên bay đầy trời, chuyện khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Những tiếng phá vỡ không khí rất nhỏ vang kên.
Tất cả những mảnh khoai tây chiên trong không trung đột nhiên tăng tốc.
Giống như tên lửa, trong khoảnh khắc phá vỡ mặt nước để lao vào không khí, đột nhiên đạt đến tốc độ cao nhất.
Ôi!
Mười mấy tên vệ sĩ đang xông tới đã phát hiện ra điều bất thường, nhưng cơ thể như trì trệ lại, không thể động đậy được.
Bốp bốp bốp!
Tiếng đánh trúng vang lên không ngớt.
"A, mặt của tôi!"
"Đau quá!"
"Mắt của tôi!"
"Cứu tôi với!"
"Đau chết mất!"
Cùng với tiếng kêu ai oán, mười mấy gã đàn ông đang hùng hổ xông tới bỗng chốc lăn hết ra đất, tên nào cũng kêu gào thảm thiết.
Trên người bọn họ không có vết thương nào, nhưng lại kêu rên đau đớn.
Tất cả những người bị thương đều đang dùng tay ôm lấy mặt mình.
Có người tinh mắt phát hiện sự bất thường, giơ tay ra chỉ, kêu to.
"Mau nhìn kìa! Mắt bọn họ bị đánh cho sưng vù rồi!"
Vừa nghe thấy vậy, ai nấy đều kinh hãi.
Quả nhiên, đúng như những gì người này nhìn thấy, những người ngã xuống đất không có ai là ngoại lệ, bộ phận bị thương chính là chỗ yếu ớt nhất của cơ thể con người - mắt!
Sưng đỏ lên.
Thậm chí có người còn bị mảnh vụn của miếng khoai tây chiên đánh cho hai mắt chảy máu.
Ai nấy há hốc miệng, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật chuyển sang kính nể sâu sắc.
Đây là loại võ công gì vậy?
Mười mấy người, mỗi người một vị trí khác nhau, tốc độ và góc độ cũng khác nhau.
Trần Thái Nhật dùng mảnh vụn khoai tây chiên nhẹ nhất, ít lực sát thương nhất, nhưng lại có thể bắn trúng mắt của mười mấy người với hiệu quả lớn nhất, không lệch tý nào.
Nhanh, mạnh, chuẩn.
Ba điều quan trọng của ám khí đã được Trần Thái Nhật phát huy đến cực hạn.
Đây mới thực sự là phiến lá cánh hoa cũng có thể khiến người bị thương.
Sau khi đánh gục mười mấy tên trước mặt mọi người, Trần Thái Nhật phủi tay, vẻ mặt điềm nhiên, cứ như vừa làm xong một việc vô cùng nhỏ nhặt.
Anh chậm rãi lấy một gói khăn ướt trong túi quần ra, lau sạch vụn khoai tây chiên còn dính trên tay, sau đó vứt đi.
Anh đảo mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt đã đờ đẫn của Hứa Uy.
Rồi chậm rãi tiến về phía trước.
Lúc đi qua tên vệ sĩ cầm đầu to mồm nhất khi nãy, anh thản nhiên giẫm lên mắt cá chân gã.
Rắc.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Trong ánh mắt của mọi người, Trần Thái Nhật ung dung chậm rãi đi qua một đống người bị thương dưới đất.
Đáy mắt Hứa Uy phản chiếu bóng dáng đang bước đến ngày càng gần của Trần Thái Nhật.
Đường đường là cậu chủ của Hàng Thành mà sắc mặt cũng dần thay đổi.
Từ vàng sang trắng, từ trắng sang xanh, cuối cùng sợ đến mức chút hồng hào mà người bình thường nên có cũng không còn.
Trần Thái Nhật vừa đi vừa chậm rãi nói.
"Tôi nhớ là hình như vừa rồi tôi có nhắc nhở anh, người dám công khai chửi rủa sỉ nhục tôi ở Hoa Hạ, trước giờ