Trần Thái Nhật bày ra dáng vẻ đã hiểu.
“Không cần nói nữa, tôi từ chối”.
Hoàng Thừa sửng sốt, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lúng túng.
“Tôi còn chưa nói tôi nhờ cậu làm gì mà…”
Trần Thái Nhật thờ ơ xua tay.
“Ông nhờ gì cũng không quan trọng, trong lòng ông hẳn rất rõ, nhà họ Hoàng các ông lần này, phải đối mặt với nguy hiểm sinh tử, nguyên do là vì Vân Hạc Phương Hồ, một Đại Trấn Quốc Khí”.
“Bất luận ông muốn hóa giải hiểm nguy kiểu gì, phương pháp căn bản chỉ có một, chính là để Vân Hạc Phương Hồ rời xa nhà họ Hoàng”.
Hoàng Thừa nhất thời trầm mặc, không biết nên nói gì.
Lời của Trần Thái Nhật chính là cốt lõi của vấn đề.
Vân Hạc Phương Hồ - một trong mười Đại Trấn Quốc Khí của Cửu Châu, là bảo vật độc nhất vô nhị, thứ đồ này là nguồn gốc của mọi tai họa.
Ánh mắt Trần Thái Nhật có ý khuyên can.
“Gia chủ Hoàng, ông nên hiểu rõ, bây giờ hai Đại Trấn Quốc Khí đã xuất hiện, đều đã được chính phủ tiếp nhận bảo quản, nhờ vậy mới bình yên vô sự”.
“Ông chỉ là người giàu có một phương, lại chẳng phải cao thủ số một Cửu Châu, muốn dùng bảo vật này để mưu cầu lợi ích to lớn cho nhà họ Hoàng thì không thích hợp lắm”.
Sau khi nghe Trần Thái Nhật phân tích, Hoàng Thừa và Hoàng Thanh Uyển rơi vào trầm tư.
Tin tức về Trấn Quốc Khí bị rò rỉ ra ngoài, nhà họ Hoàng nhất định phải để bảo vật xuất hiện.
Hoàng Thừa hiểu rất rõ thực lực của gia đình mình, biết rằng chắc chắn không có biện pháp giữ được Vân Hạc Phương Hồ, vì vậy vất vả trù tính, muốn thông qua buổi giám định bảo vật để trao đổi lợi ích cùng một cường giả nào đó.
Bảo vệ sự an toàn của nhà họ Hoàng, nhân tiện là chỗ dựa cho nhà họ, để uy thế nhà họ Hoàng tiến thêm một bước.
Nhưng hiện giờ buổi giám định bảo vật còn chưa bắt đầu, nhà họ Hoàng đã phải trải qua hai lần sinh tử.
Đây mới chỉ là cao thủ hạng bảy.
Nếu gặp phải cao thủ tuyệt thế, võ công thâm hậu khó lường, hạng tám, hạng chín thì sao?
Tiệc sinh nhật của Hoàng Thanh Uyển, nói không chừng sẽ biến thành lễ truy điệu.
Kẻ yếu hoàn toàn không có tư cách thương lượng.
Hoàng Thừa hiểu rõ tình hình thực tại, trong lòng cũng không còn suy tính nào khác nữa, thành khẩn cúi đầu trước Trần Thái Nhật.
“Cảm ơn cậu Trần chỉ bảo, bây giờ Hoàng Thừa không còn bất cứ ý nghĩ tham lam nào nữa, chỉ mong nhà họ Hoàng bình an vô sự, vẫn mong cậu chỉ bảo”.
Hoàng Thanh Uyển cũng gỡ bỏ dáng vẻ cô chủ, bước xuống từ ghế dài, gập người thật sâu trước Trần Thái Nhật.
.
Chương mới nhất tại { trumtr uyen.C O M }
Nhìn hai ông cháu trước mặt, Trần Thái Nhật khẽ gật đầu.
“Hiểu được nặng nhẹ là tốt, yên tâm đi, cách giải quyết thật ra rất đơn giản”.
Hoàng Thanh Uyển đứng thẳng người dậy, đôi mắt to nhu hòa khẽ chớp, mang theo vẻ nghi hoặc.
“Phải làm thế nào?”
Trần Thái Nhật đưa tay ra.
“Giao Vân Hạc Phương Hồ cho tôi là được”.
Nét mặt của Hoàng Thừa nhất thời cứng đờ, chợt cảm thấy mặt nóng rát.
Vãi, cứ thế giao Vân Hạc Phương Hồ cho cậu ư?
Uổng công tôi còn chân thành kính phục cậu, tưởng rằng cậu có diệu kế gì.
Cậu và mấy kẻ vô lại muốn cướp bảo vật kia có gì khác biệt chứ?
Kẻ khác phải dùng thủ đoạn có độ nguy hiểm cao như ám sát, cuối cùng đám cướp bóc đó mất mạng, vệ sĩ nhà họ Hoàng bị bắn hai phát vào đùi, một chiếc xe Rolls Royce bị phá hủy.
Phí tổn lớn đến vậy, Hoàng Thừa còn chưa giao bảo vật ra.
Giờ Trần Thái Nhật lại trịnh trọng đàng hoàng đòi đồ, Hoàng Thừa cảm thấy rất khó chịu.
Vô cùng khó chịu, vẻ mặt Hoàng Thừa rất rối ren.
Hoàng Thanh Uyển đứng cạnh nhìn Trần Thái Nhật, mỉm cười, không chút do dự mà gật đầu luôn.
“Được, đồ giao cho anh, nhà họ Hoàng chúng tôi sẽ an toàn, củ khoai nóng phỏng tay này, chắc chỉ có anh mới tiếp nhận nổi”.
Hoàng Thừa thầm cảm thán trong lòng.
Mình còn chưa quyết định, cháu gái yêu quý đã đi trước một bước, muốn giao đồ vật quý giá nhất trong nhà cho người đàn ông này rồi.
Cái này gọi là thiếu máu lên não đấy!
Đúng là mất cả người lẫn của!
Cho dù nhà họ Hoàng giữ gìn được cơ nghiệp, e là viên ngọc quý Hoàng Thanh Uyển này cũng sẽ chạy đến Trung Châu, xác suất gần như là một trăm phần trăm.
Trần Thái Nhật nhìn thấu băn khoăn của gia chủ nhà họ Hoàng, khóe miệng khẽ nhếch.
“Lý lẽ ban nãy tôi đã nói rõ ràng rồi, đồ không giữ nổi, nên sớm buông tay, giao cho tôi, có ít nhất ba lợi ích”.
Hoàng Thừa bất lực, không còn ôm chút hy vọng nào nữa.
“Lợi ích gì… mời cậu nói”.
Nét mặt Trần Thái Nhật nghiêm nghị, giọng điệu có phần trịnh trọng.
“Trấn Quốc Khí là bảo vật của Cửu Châu, không ai có quyền sở hữu riêng, sau khi tôi tiếp nhận nó, nguy hiểm của nhà họ Hoàng được hóa giải, tôi sẽ gửi nó cho chính phủ, đương nhiên sẽ dùng danh nghĩa nhà họ Hoàng các ông”.
Hoàng Thừa nghe vậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Hình như rất có lý!
Suy nghĩ một lát, thăm dò hỏi lại: “Vậy giờ tôi cử người đi lấy bảo vật gửi đến Yến Kinh được không?”
Vẻ mặt Trần Thái Nhật lộ ra chút miệt thị: “Ông? Người của ông mang đồ vật có thể ra khỏi Hàng Thành sao?”
Hoàng Thừa nhất thời cứng họng.
Đừng nói