Mọi người đều sững sờ.
Hoàng Thừa, Hoàng Thanh Uyển trừng lớn mắt, nhìn Trần Thái Nhật dẫn người phụ nữ này tới.
Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trang điểm đậm, tóc uốn xoăn, khuôn mặt to khiến người khác băn khoăn không biết có bơm hơi vào hay không, vì không thường vận động trong thời gian dài nên vùng mỡ ở eo như muốn lồi ra khỏi váy.
Đây là con gái của Hoàng Thừa, cô của Hoàng Thanh Uyển.
Hoàng Oánh đã ly hôn và không có con cái, vì ham ăn lười làm nên ở nhà họ Hoàng thoải mái hơn là lấy chồng, bà ta vẫn luôn sống nhờ vào tiền của nhà họ Hoàng.
Đã đến tuổi này rồi, Hoàng Thừa cũng không nghĩ tới chuyện của đứa con gái này nữa, hơn nữa đứa con trai út Hoàng Bân của ông ta cũng đã có sự nghiệp riêng.
Lúc này, Hoàng Thừa mới tập trung tinh thần của mình chú trọng bồi dưỡng đứa cháu gái Hoàng Thanh Uyển.
Tôn Du hoang mang nhìn người phụ nữ không kém tuổi mẹ mình đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Trần Thái Nhật, anh giở trò gì nữa vậy?”
Trần Thái Nhật tỏ vẻ chính trực, vô cùng thành khẩn nói.
“Chẳng phải anh muốn ở rể nhà họ Hoàng sao? Tôi long trọng giới thiệu cho anh quý cô này, đây là Hoàng Oánh, con gái lớn duy nhất của gia chủ Hoàng Thừa, hiện vẫn đang độc thân”.
Nói xong, anh quay đầu hỏi người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh.
“Bà Hoàng, Tôn Du cũng đã thề rồi, nhất định phải được ở rể nhà họ Hoàng, anh ta là người đàn ông đẹp trai nhất Hàng Thành, có người chồng trẻ đẹp như này, bà có hài lòng...”
“Hài lòng! Đừng ai giành với tôi!”
Hoàng Oánh hét lớn với khuôn mặt to như cái mâm, phần thịt bên miệng cũng rung lên, hai mắt sáng rực như sói hoang nhìn thấy thịt sống!
Bà ta vô cùng kích động, di chuyển từng bước về phía trước.
“Cậu Tôn! Không ngờ tôi bốn mươi hai tuổi rồi còn có thể có được mối tình tốt đẹp như này! Cậu yên tâm đi, cho dù cậu đến ở rể thì tôi sẽ không bắt nạt cậu đâu, tôi sẽ yêu thương cậu hết lòng!”
Vù!
Tất cả mọi người có mặt ở đó chợt phản ứng lại.
Tôn Du - thần tượng của bao nhiêu cô gái Hàng Thành sắp thành dê vào miệng hổ rồi!
Hoàng Thừa cũng bình tĩnh lại, vẻ lo lắng vừa nãy biến mất ngay lập tức, dần dần thay bằng nụ cười.
Có vẻ...!được đấy!
“Cháu Tôn, đứa con gái này của bác tuy lớn tuổi hơn cháu một chút nhưng lấy phụ nữ lớn hơn mình ba tuổi là như có được núi vàng, còn lấy phụ nữ lớn hơn hai mươi tuổi thì có được cả giang sơn, ngoại trừ việc bề ngoài nó hơi xấu thì tính cách không tệ lắm”.
Đám cậu ấm nhà giàu vừa nãy vây quanh chờ đợi tranh giành làm con rể nhà họ Hoàng đều cùng nhau im lặng vài giây.
Rồi đột nhiên không hẹn mà cùng nhau móc điện thoại ra.
“Alo? Sao cơ? Công ty có chuyện hả, được, tôi qua ngay đây”.
“Anh nói sao? Ống dẫn khí đốt của nhà tôi bị rò rỉ ư? Tôi tới ngay!”
“Sao? Con heo nái nhà tôi nuôi bị khó sinh à? Được, được, để tôi đi xem”.
“Trời ạ, vậy mà lại có người lấy trộm bồn cầu nhà chúng ta! Quá độc ác, đợi tôi một lát, tôi qua xử lý ngay”.
Mấy cậu ấm trẻ tuổi nhao nhao tỏ ra hối tiếc, chào hỏi Hoàng Thừa, tỏ ý trong nhà có chuyện vô cùng gấp.
Hoàng Thừa còn chưa kịp trả lời thì bọn họ đã vọt đi trăm mét như bị lửa dí tới mông.
Bỏ đi tập thể.
Trần Thái Nhật ở bên cạnh ung dung bóc vỏ một quả cam, nở nụ cười chân thành.
“Chúc mừng anh Tôn, bây giờ những đối thủ cạnh tranh của anh đã rời đi, vị trí ở rể nhà họ Hoàng này xác định là của anh rồi, điều ước sắp thành hiện thực, anh có vui không? Có bất ngờ không nào?”
Hai chân Tôn Du chợt mềm nhũn, huyết áp bất chợt lên tới một trăm lẻ năm, vẻ mặt vốn ung dung thay bằng vẻ vô cùng nhợt nhạt và đầy sợ hãi.
Hắn liếc nhìn bà cô già sắp tiến lại gần chỗ mình.
Lớp kem nền trên khuôn mặt bự đó như sắp rơi xuống đất.
Tôn Du nuốt nước bọt ừng ực.
“Tôi… trong nhà tôi chợt có chút chuyện, hơn nữa thực ra tôi đã đính hôn bên ngoài rồi, tôi còn…”
Trần Thái Nhật đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc.
“Lời thề lúc nãy anh nói tôi đã ghi âm lại rồi, chẳng lẽ anh định nuốt lời?”
Bà cô già Hoàng Oánh đứng cạnh cũng sốt ruột nói với Hoàng Thừa.
“Bố ơi! Con đồng ý, hôm nay bố không được để cậu Tôn chạy, giờ con sẽ động phòng luôn, gạo nấu thành cơm là được!”
Mọi người đều sững sờ, ai nấy đều nhìn Tôn Du với ánh mắt cảm thông.
Mọi âm mưu kế hoạch của nhà họ Tôn đều đổ sông đổ bể!
Tôn Du chợt phát bệnh tâm thần, lộ vẻ điên cuồng.
“Cười cái gì, mẹ kiếp, ông đây muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, sao có thể gả cho bà cô già này làm kẻ ở rể được chứ! Tôi nuốt lời đấy! Làm gì được tôi?”
Soạt!
Đột nhiên trong phòng tiệc, hơn sáu trăm người trẻ khoẻ của tỉnh Trung Châu đứng bật dậy cùng lúc.
Mọi người chợt lặng như tờ, Tôn Du cũng đổ mồ hôi lạnh, biểu cảm cứng ngắc.
Trần Thái Nhật nói với Hoàng Oánh: “Bà Hoàng, phòng bà ở đâu thế?”
Bà cô già Hoàng Oánh vênh mặt vui vẻ nói: “Tôi dẫn mọi người đi!”
Trần Thái Nhật khua tay: “Khiêng món hàng này theo nữa!”
“Vâng!”
Hơn năm mươi người trẻ khoẻ của tỉnh Trung Châu chợt xông qua khiêng Tôn Du lên.
“Mấy người đang làm gì vậy? Đây là ép hôn đó! Tôi thà chết cũng không đồng ý, cứu mạng! Cứu mạng!”
Tôn Du vùng