Trần Thái Nhật nghe Hà Cuồng nói xong liền nhíu mày.
“Tôi ra chiêu ngay trước mặt anh, sao lại không nhìn rõ chứ? Vừa rồi có ít nhất cả trăm ám khí bay tới, khúc mía trong tay tôi cũng đỡ cả trăm lần, anh không nhìn thấy lần nào sao?”
Vẻ mặt Hà Cuồng vô tội, ánh mắt bối rối, mang theo sự tủi thân, lắc đầu.
Trần Thái Nhật sửng sốt, quay đầu lại hỏi.
“Mấy người các cô cũng không nhìn rõ sao?”
Tề Vũ, Genko và tất cả các võ sĩ trẻ tuổi khác đứng bên này đều đồng loạt lắc đầu.
Khúc Lan Phi và Không Huyền phương trượng đứng bên cạnh sàn đấu, không khỏi cười khổ thở dài.
Trần Thái Nhật nhíu mày.
“Tôi cũng muốn đánh lại lần nữa, nhưng chưa chắc người ta cho tôi cơ hội”.
Dứt lời, anh từ từ giơ nửa khúc mía trong tay lên, chỉ về phía Đông Phương Bạch ở đối diện.
“Không cần phải thăm dò gì nữa đâu, lấy luôn đòn sát thủ của ông ra đi”.
Nghe Trần Thái Nhật nói vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Hình như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Lẽ nào vừa nãy cao thủ hạng chín như Đông Phương Bạch vẫn chưa dùng hết sức?
Ánh mắt Đông Phương Bạch càng nghiêm trọng hơn, thu lại nụ cười giễu cợt trước đó, ý chí chiến đấu được ngưng tụ, khí thế trên người bỗng thay đổi.
“Xem ra, bảng chiến lực Cửu Châu của Giảng Võ Đường cũng không hoàn toàn chính xác, nếu không, với bản lĩnh như cậu thì lo gì không có chỗ trong hạng chín?”
Trần Thái Nhật mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi muốn lên bảng, nhưng bọn họ không dám đăng tên tôi lên đó đấy chứ”.
Vẻ mặt Đông Phương Bạch ngẩn ra, hét lên: “Đúng là ngông cuồng!”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, bóng dáng Đông Phương Bạch bỗng chốc biến mất.
Mọi người đều biến sắc.
Không đợi mọi người tìm kiếm, một luồng gió lạnh buốt bỗng nổi lên, mặt trời bị che khuất, đất trời tối tăm.
Mọi người phát hiện, giữa không trung đột nhiên xuất hiện vô số Đông Phương Bạch.
Giống như không còn trọng lực, bóng người chồng chéo, đứng giữa trời như tiên, cái bóng nào cũng ánh mắt như đao, sát khí ngút trời.
“Nếu cậu có thể tránh được chiêu này nữa, tôi sẽ quỳ xuống đất dập đầu ba cái với cậu, vị trí thứ mười trong hạng chín cũng nhường luôn cho cậu”.
Thực thể hay là ảo ảnh? Không ai có thể phân biệt được rõ ràng.
Mấy trăm Đông Phương Bạch đồng thời mở miệng, giọng nói như tiếng chuông, chấn động màng nhĩ, không rõ là truyền từ hướng nào tới.
Vô số “Đông Phương Bạch” xuất hiện giữa không trung, sát khí lan khắp hòn đảo giữa hồ, giống như màn sương trên sông, không thể trốn tránh.
Ngoài các cao thủ hạng tám, hạng chín, những người khác đều như gặp phải kẻ địch lớn.
Trong lòng ai cũng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Bởi vì luồng sát khí kia như được bắn ra từ súng trường bắn tỉa, nhắm thẳng tới.
Nó dần ngưng tụ lại, lông tơ trên người ai cũng dựng ngược lên, dường như ngay sau đó sẽ có vô số châm bạc đâm xuyên tim.
Cuối cùng, mọi người đều cảm thấy thót tim một cái.
Mấy trăm luồng sát khí đã ngưng tụ trên người Trần Thái Nhật.
“Sắp ra tay rồi!”
Hà Cuồng không khỏi lớn tiếng kêu lên.
Lần này không phải là đánh lén, không hề gây bất ngờ, tông sư ám khí hạng chín Đông Phương Bạch muốn dùng thực lực tuyệt đối của lão để nói cho Trần Thái Nhật biết.
Thế nào gọi là cơn giận của một người có thể giết chết vạn người!
Tay phải Trần Thái Nhật để nghiêng, đao mía chĩa thẳng xuống đất, ánh mắt vẫn bình thản.
“Hà Cuồng! Lần này phải nhìn cho kĩ nhé, đao đỡ đòn phản kích cuối cùng, tôi chỉ thị phạm một lần thôi đấy!”
Trần Thái Nhật vô cùng ngạo mạn tuyên bố, các võ sĩ có mặt đều thần kinh căng thẳng, ai cũng chỉ muốn mọc thêm một đôi mắt để nhìn cho rõ hơn.
Giọng nói vô tình của Đông Phương Bạch lại vang lên trên không.
“Cậu không còn cơ hội đâu!”
Dứt lời.
Ai cũng cảm thấy có hàng nghìn hàng vạn tia sáng chói mắt, tràn đến từ bốn phương tám hướng.
Mấy trăm “Đông Phương Bạch” giữa không trung, áo giáp châm bạc trên người bỗng nhiên tan rã, giống như ngân hà tụ hội, hình thành một vòng xoáy màu bạc khổng lồ hình dải Ngân Hà trên đỉnh đầu Trần Thái Nhật.
“Vạn Châm Tinh Vân Phá!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Vòng xoáy màu bạc giữa không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, một dòng sông màu bạc đổ từ trên trời xuống như thác nước.
Không trung dường như được lắp vô