Lúc này, thấy gã đàn ông đeo mặt nạ đã bị Trần Thái Nhật khống chế, các võ sĩ đang vây xem ở xa xa cũng xúm lại.
Mọi người hình thành một vòng vây, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, nhìn kẻ ngụy trang thần bí khó lường kia.
Tên này một lòng muốn hủy hoại báu vật của Cửu Châu, đó chính là kẻ thù chung của Cửu Châu Hoa Hạ.
Gã đàn ông đeo mặt nạ khẽ run lên.
Ánh mắt Trần Thái Nhật lóe lên tia sáng, tay phải vỗ nhẹ vào vai hắn.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
"A!", gã đàn ông đeo mặt nạ hét lên đau đớn, cả người run rẩy, bả vai rũ xuống, một tay không còn sức, bị Trần Thái Nhật vỗ cho gãy một cánh tay.
"Tôi khuyên anh đừng giở trò gì trước mặt tôi nữa, những người rơi vào tay tôi, sống hay chết phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của tôi".
Gã đàn ông đeo mặt nạ không nói gì, cũng không động đậy nữa.
Ngón trỏ của Trần Thái Nhật búng một cái.
Rắc.
Chiếc mặt nạ trên mặt gã đàn ông đó lập tức nứt ra, để lộ diện mạo thật.
Mọi người đều sửng sốt.
Hà Cuồng đứng ở phía sau, thốt lên với vẻ không thể tin được: "Có cần làm đến mức đó không?"
Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ vừa bình thường vừa không bình thường.
Nói bình thường là bởi cũng có một mũi hai mắt.
Nói không bình thường là vì làn da khuôn mặt hắn dày đặc vết sẹo, khiến người ta khiếp sợ.
Trần Thái Nhật quan sát một lúc, nhíu mày.
"Dùng cách tự tàn phá để che giấu diện mạo vốn có, anh cũng can đảm đấy".
Khuôn mặt gã đàn ông đeo mặt nạ mồ hôi nhễ nhại vì quá đau đớn, vô cùng không cam lòng lên tiếng, lần này hắn không giả giọng, mà là giọng nói đàn ông trầm trầm.
"Bị anh bắt, kế hoạch của tôi đã thất bại hoàn toàn, tôi không còn lời nào để nói, chỉ mong được chết".
Trần Thái Nhật nhíu mày.
"Tôi còn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh đây, anh không định hợp tác à?"
"Chỉ mong được chết".
"Nhìn anh có vẻ đã trải qua rất nhiều lần rèn luyện chống lại tra tấn chuyên nghiệp, thế nên anh tự tin có thể mang theo bí mật xuống suối vàng sao?"
"Chỉ mong được chết".
"Anh là máy lặp lại à?"
"Chỉ mong được chết".
"Anh có từng nghe nói đến Nhân Trùng Thảo bao giờ chưa?"
"Anh hỏi đi..."
Vừa nghe thấy Trần Thái Nhật nhắc đến thần khí bức cung khiến người ta sống không bằng chết là Nhân Trùng Thảo, gã đàn ông mặt sẹo chẳng hề do dự chút nào, đồng tử co lại, lập tức thuần phục.
Có lúc, cái chết quả thực không phải là kết cục đáng sợ nhất.
Trần Thái Nhật thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này anh phải nhập thêm chút hàng trong tay Bắc Minh mới được.
Trần Thái Nhật nghĩ một lát, nháy mắt với Không Huyền phương trượng ở bên cạnh.
Không Huyền hiểu ý gật đầu, sắp xếp Thập Bát Đồng Nhân đưa hầu hết các võ sĩ trở về nhà họ Hoàng nghỉ tạm.
Bởi vì Không Huyền phương trượng có thân phận là đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, nên hành động giải tán này không vấp phải bất cứ lời phản đối nào.
Đùa à, đại tông sư đứng đầu hạng chín bảo anh đi, anh phản kháng để ông ấy vỗ một chưởng thành cái nhân bánh sao?
Nếu Vân Hạc Phương Hồ thực sự vẫn còn nguyên vẹn, thì trận thi đấu giành quyền sở hữu Trấn Quốc Khí cũng coi như đã kết thúc, chẳng còn gì để xem nữa cả.
Đông Phương Bạch và Thiết Chân được Không Huyền sắp xếp đưa về nhà họ Hoàng, xem có cứu được không, nếu không cứu được thì thôi vậy.
Giải quyết xong xuôi, trên hòn đảo giữa hồ chỉ còn Trần Thái Nhật, Tề Vũ, Hà Cuồng, Genko, Không Huyền phương trượng và Khúc Lan Phi.
Bí mật mà gã đàn ông mặt sẹo sắp nói ra liên quan đến Trấn Quốc Khí, phải hành xử thận trọng.
Những người còn lại đều là những người Trần Thái Nhật có thể tin tưởng.
"Được rồi, bây giờ tôi hỏi anh trả lời", đồng tử Trần Thái Nhật co lại, bảo Hà Cuồng bê một tảng đá tới để làm ghế ngồi.
"Tên gì?"
"Tên...", khuôn mặt gã đàn ông mặt sẹo tỏ vẻ bối rối, sau đó cười khổ.
"Bế quan lâu quá, tôi sắp quên luôn rồi, chắc tên là Lý Khắc Chu".
Không Huyền phương trượng đột nhiên biến sắc, ánh mắt kinh ngạc.
"Lý Khắc Chu? Có phải là vua ám sát Lý Khắc Chu đã biến mất khỏi bảng đơn hạng bảy trong bảng xếp hạng lực chiến không? Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?"
Lý Khắc Chu mặt đầy sẹo trầm mặc mấy giây.
"Tôi chưa chết, mà chỉ đổi sang cách khác để theo đuổi võ đạo tôi muốn thôi".
Ánh mắt Trần Thái Nhật soi mói.
"Hình như anh còn một biệt danh nữa chưa nói cho tôi biết".
Lý Khắc Chu rùng mình, chậm rãi