Trừng phạt xong đám coi mạng người như cỏ rác này, Trần Thái Nhật dẫn theo Tiêu Mai, đứng ở ven đường gọi một chiếc taxi.
Lái xe tên Lý Huy, bốn mươi tuổi, thật thà hiền lành, là người địa phương.
Anh ta coi hai người như đôi vợ chồng mới cưới đang đi nghỉ dưỡng, hỏi han rất nhiệt tình.
“Hai người muốn đi đâu? Nếu muốn đi chơi thì tôi có thể giới thiệu cho vài chỗ”.
Trần Thái Nhật mỉm cười: “Lái xe Lý, nếu thuê xe anh cả ngày thì hết bao nhiêu tiền?”
Lý Huy hơi sững sờ, sau đó tỏ vẻ vui mừng.
Có mối ngon rồi đây!
“Ông chủ, một ngày bốn trăm năm mươi tệ”.
Trần Thái Nhật rút mười tờ tiền đỏ chót trong túi quần ra.
“Tôi có một nghìn tệ ở đây, hôm nay hai chúng tôi muốn đi một số chỗ mà không biết đường, làm phiền anh làm lái xe chuyên nghiệp một ngày vậy”.
Lý Huy nở nụ cười chất phác, run rẩy nhận một nghìn tệ, cười tươi như hoa.
“Cậu yên tâm đi, thành phố Phù Dung này không có chỗ nào tôi không dám đến cả! Chắc chắn tôi sẽ đưa cậu đi”.
“Địa điểm làm ăn lớn nhất của nhà họ Phó là ở đâu?”
Lý Huy sửng sốt, chớp mắt, hỏi thăm dò.
“Cậu Trần, cậu muốn đến đó làm gì?”
Trần Thái Nhật nắm tay Tiêu Mai ở bên cạnh, thờ ơ đáp.
“Đến phá dỡ”.
Lý Huy rùng mình, vội vàng trả tiền lại, lo lắng nuốt nước bọt.
“Cậu Trần, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, chuyện này tôi không dám tham gia đâu! Nếu để người nhà họ Phó biết tôi dẫn các cậu đến đó gây sự, thì tôi còn chẳng có cơ hội bỏ chạy ấy!”
Trần Thái Nhật bình thản an ủi.
“Anh không cần lo, người đứng đầu tỉnh Nam Hồ đã không phải là nhà họ Phó nữa rồi”.
“Vậy thì là ai?”
Trần Thái Nhật nghiêng đầu sang người đẹp bên cạnh.
“Đây là chị Tiêu, người đứng đầu mới của tỉnh Nam Hồ”.
Lý Huy sắp khóc tới nơi, anh ta cảm thấy mình đã gặp phải hai kẻ thần kinh rồi.
“Cậu Trần, cậu đừng đùa tôi nữa, tôi lái xe kiếm tiền nuôi cả nhà cũng khó khăn lắm…”
Còn chưa nói xong, Trần Thái Nhật đã rút một tập tiền từ trong túi quần ra, mười nghìn tệ.
“Đến một nơi trước đã, mười nghìn tệ này sẽ thuộc về anh, nếu tình hình không ổn, chúng tôi bị người ta ném ra ngoài thì anh chạy tôi cũng không trách”.
Dụ dỗ!
Dùng tiền dụ dỗ một cách trắng trợn.
Chạy trong thành phố, đi một lượt, được mười nghìn tệ!
Ba cụm từ này kích thích trái tim Lý Huy.
Vừa nghĩ đến chiếc máy tính mới con trai mong chờ, chuyến du lịch ra ngoài tỉnh bà vợ ngóng trông đã lâu, và tiền thuốc của mẹ già.
Lý Huy cắn răng, nhận mười nghìn tệ này.
Vẻ mặt anh ta như tráng sĩ đi giết giặc đầu không ngoảnh lại, nói đầy kiên định.
“Cậu Trần, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không cầm không mười nghìn tệ này của cậu đâu, các cậu cứ vào, tôi ở bên cạnh trông chừng, nếu tình hình không ổn thì các cậu chạy ra, tôi đưa các cậu chạy khỏi thành phố Phù Dung”.
Trần Thái Nhật tỏ vẻ bất ngờ, chớp mắt.
“Anh đúng là người thật thà, nếu trạm đầu tiên tôi muốn đến nơi khó đối phó nhất của nhà họ Phó thì nên đi đâu?”
Lý Huy nghĩ một lát, đáp: “Chúng ta đến công ty bảo vệ của nhà họ Phó đi, những người ở đó đều là thuộc hạ của nhà họ Phó, nguy hiểm nhất và cũng khó nhằn nhất, có hơn một trăm người”.
Trần Thái Nhật mỉm cười: “Đúng với ý tôi, xuất phát đi”.
…
Phía Đông thành phố Phù Dung có một tòa nhà văn phòng cao bảy tầng, bốn chữ to “bảo vệ Đình An” nổi bật trên đỉnh tòa nhà.
Đây chính là sản nghiệp của nhà họ Phó, cũng là nguồn nhân lực lớn nhất của nhà họ Phó ở thành phố Phù Dung.
Trần Thái Nhật và Tiêu Mai xuống xe, giơ tay ra hiệu với Lý Huy ở phía sau.
Anh ta lái xe đỗ ở bên kia đường chờ.
Ở cổng tòa nhà văn phòng đang tụ tập một đám người, nhất thời không thể vào được.
Trần Thái Nhật và Tiêu Mai chậm rãi bước tới, nghe được đầu đuôi câu chuyện nhờ tiếng bàn tán của mọi người.
Hóa ra công ty bảo vệ này đang tổ chức buổi tuyển người.
Trên tấm bảng quảng cáo viết thông báo tuyển dụng.
Yêu cầu là nam, cao một mét bảy trở lên, vóc dáng cường tráng, biết đánh đấm chịu được vất vả, ưu tiên những người có kinh nghiệm ngồi tù do đánh nhau.
Trần Thái Nhật đọc xong thì nhíu mày.
Đoạn trước thì bình thường, nhưng điều kiện cuối là cái quái gì vậy?
Tuyển nhân viên bảo vệ mà lại ưu tiên những kẻ cặn bã từng có hành vi phạm tội.
Chắc là nhìn trúng sự hung hãn của những người đó, lúc