Thấm thoắt đã đến đêm giao thừa.
An Thành vốn dĩ là một thành phố nhỏ của Trung Châu.
Từ sau khi Trần Thái Nhật đến thì thành phố phát triển, ngày càng sầm uất.
Bình thường người đến người đi tấp nập trên đường phố đã có dáng vẻ của thành phố lớn.
Hôm nay, tất cả những con đường trong các thành phố của Hoa Hạ đều vắng vẻ.
Nguyên nhân không gì khác.
Họ đã về nhà.
Bất kể người liều mạng làm việc, người có tham vọng đến đâu.
Dù là người thích đi du ngoạn đây đó hay thích thế giới phồn hoa bên ngoài thế nào.
Trong một năm, lúc càng đến gần giao thừa thì càng muốn nghỉ ngơi, muốn về với nơi an toàn nhất của mình, muốn trở về nơi mình có thể buông hết mọi dáng vẻ ngụy trang bên ngoài xuống.
Đó chính là nhà.
Dù gặp phải biết bao khó khăn thì người Hoa Hạ cũng không thể bỏ đi niềm mong ước được về nhà.
Đã mười mấy năm Trần Thái Nhật chưa ăn Tết cùng với người nhà rồi.
Ngày thường chỉ có chiến hữu, những mảnh xương tàn, sa mạc, bầu trời đầy sao, thậm chí là kẻ thù vẫn đang truy đuổi bên cạnh anh.
Anh từng nghĩ những ngày tháng như vậy sẽ cứ mãi tiếp tục, nhưng không ngờ hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Một bàn tiệc lớn trong đêm giao thừa.
Một bàn đầy ắp thức ăn đều do mẹ nuôi và Tiêu Mai tự tay nấu, màu sắc, hương vị hòa quyện vào nhau, cực kỳ hấp dẫn.
Nhìn cả nhà ngồi vây quanh thành vòng tròn.
Trần Thái Nhật nở nụ cười từ tận đáy lòng.
“Tiểu Hàm!”
“Anh!”, mắt Thẩm Mộng Hàm sáng rực, vén mái tóc ngắn của mình ra sau tai rồi háo hức đứng bật dậy.
“Đi đốt pháo đi!”
“Vâng ạ!”
Là cô con gái được yêu thương và nhỏ nhất nhà.
Thẩm Mộng Hàm giơ dây pháo trước bữa ăn lên.
Kéo theo người bạn nước ngoài đầy lòng hiếu kỳ Genko theo, hai cô gái xinh đẹp một lớn một nhỏ chạy ra ngoài.
Trên cái xà nhà ngoài cửa có một sào tre khá dài.
Dây pháo ầm ĩ được quấn lên trên đó.
“Này, cẩn thận chút, đừng đốt vào tay đấy”, Genko nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của Thẩm Mộng Hàm, không khỏi cười nói.
“Ôi không sao đâu! Cháy rồi, mau chạy ra chỗ khác thôi!”
Vừa châm vào, ánh lửa của ngòi nổ làm cô chủ nhà họ Thẩm sợ hãi bỏ chạy.
Đùng!
Vút vút!
Màu sắc rực rỡ!
Từng tiếng pháo hoa vang lên báo hiệu đêm đoàn tụ.
Hai người chạy vào nhà vui vẻ không thôi, ngồi vào bàn nhận lấy khăn lau tay Tiêu Mai đưa cho vẫn cực kỳ phấn khích.
Trần Thái Nhật nhìn mọi người rồi nâng ly rượu lên.
Hiếm khi Tề Vũ không tranh ăn trước mà mỉm cười nhìn ông chủ.
Phùng Linh Nguyệt, Genko, Tiêu Mai, Thẩm Mộng Hàm và bố mẹ nuôi đều nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.
Lần đầu tiên Trần Thái Nhật có cảm giác “ngàn lời cũng khó nói”.
Hơi hít sâu vào, anh mỉm cười.
“Ăn thôi!”
Nghe vậy mọi người đều bật cười.
“Cạn ly!”
“Ăn tất niên thôi!”
“Ha ha ha! Anh đến đây chụp tấm hình đăng lên mạng xã hội”.
“Tiểu Nguyệt, sao cô lại bắt chước chị Tề Vũ giành đùi gà rồi!”
“Chị Mai, chị nhìn anh ấy kìa!”
Bên ngoài tiếng pháo hoa vẫn vang lên đùng đùng, nổ tung trên bầu trời thành nhiều màu sắc rực rỡ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười của mấy đứa trẻ con.
…
Mồng một Tết.
Trước cổng nhà họ Thẩm đã có một hàng dài.
Các loại xe hạng sang, sắc mặt mọi người đều rạng rỡ.
Đôi bên nói chuyện với nhau, cùng chúc Tết nhau.
Hôm nay các nhân vật tầm cỡ của An Thành đều đến đây.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Đến chúc Tết Trần Thái Nhật.
Thân là người đứng đầu tuyệt đối ở An Thành, về cơ bản Trần Thái Nhật đã trở thành đại danh từ của An Thành rồi.
Một thành phố nhỏ bình thường của Trung Châu nay đã phát triển thành thành phố sầm uất, cộng với thành phố Minh Dương, cả hai được gọi là “hai ngôi sao của Trung Châu”.
Trần Thái Nhật là người có công lao lớn nhất.
Nhà họ Thẩm là nơi mà các đại gia của An Thành đều muốn đến.
Chúc Tết năm mới mồng một thể hiện sự tôn trọng và thành ý.
Trần Thái Nhật gọi những người hơi thân quen với mình đến phòng khách, tán gẫu đôi ba câu, những người còn lại chủ yếu được bố mẹ nuôi tiếp.
Họ là bậc cha chú của anh, phận con cháu đến chúc Tết rất biết phép tắc.
Trong ngoài nhà họ Thẩm cực kỳ náo nhiệt, tiếng trò chuyện, tiếng cắn hạt dưa và tiếng chơi đùa của đám trẻ.
Lần đầu tiên người nhà họ Thẩm chẳng được mấy ai ở An Thành này biết đến được trải nghiệm cảm giác vinh dự thế này.
Ông Thẩm, bà Thẩm và Thẩm Mộng Hàm không chỉ lì xì cho con của khách mà còn lì xì tận mấy trăm nghìn tệ.
Nhưng lòng lại thấy rất vui!
Quà nhận được dù là số lượng hay giá cả đều khó mà ước tính.
Quan trọng nhất là thể diện.
Cả thành phố đều đến chúc Tết.
Ở ngoài đã có mấy người Tiêu Mai giúp lo liệu nên Trần Thái Nhật rất yên tâm.
Trong sảnh phụ, Genko đứng đằng sau, Trần Thái Nhật đang nghe