Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại, trong lòng không tin.
Anh đã chuẩn bị cho Ninh Yên Nhiên đồ phòng thân hoàn hảo đến thế mà vẫn xảy ra chuyện sao?
Vi Giác Nghiệp thấy sắc mặt Trần Thái Nhật không đúng, vội vàng giải thích.
"Không không, cậu hiểu lầm rồi, cô Ninh không có vấn đề gì cả".
Trần Thái Nhật thở phào nhẹ nhõm.
Lão già này học ai cái kiểu ăn nói đấy không biết?
Vi Giác Nghiệp báo cáo chi tiết mọi chuyện với Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật nghe xong thì nhíu mày.
"Ý ông là Yên Nhiên bị bố cô ấy nhốt lại sao? Đang yên đang lành, sao lại làm thế?"
Vẻ mặt Vi Giác Nghiệp khó hiểu.
"Tôi cũng thấy tò mò, mấy hôm trước, cô Ninh có nói phải đến công ty tham gia một hoạt động, tôi chờ mãi không thấy cô ấy đến, cuối cùng tôi đến tận nhà họ Ninh đón, nhưng bị người nhà họ Ninh đuổi ra ngoài".
"Bảo vệ của nhà họ Ninh nói, sau này cô Ninh sẽ không tham gia bất cứ hoạt động nào của công ty Thái Mộng nữa, gia chủ nhà họ Ninh sẽ toàn quyền đại diện cho cô ấy hủy bỏ hợp đồng với chúng ta!"
Vi Giác Nghiệp cũng gãi đầu khó hiểu.
"Sau đó, tôi thử liên lạc với gia chủ nhà họ Ninh là Ninh Vinh Lễ, nhưng không gặp được, thậm chí rất nhiều hoạt động tuyên truyền của công ty Thái Mộng còn xuất hiện người nhà họ Ninh đến phá đám, khiến chúng tôi rất khó xử".
Trần Thái Nhật nghe mà thấy mơ hồ.
Trước kia, lúc nói chuyện với Trần Thái Nhật, Ninh Yên Nhiên từng kể chuyện về bố cô ấy, Ninh Vinh Lễ xuất thân là phần tử tri thức, vô cùng thương yêu cô con gái duy nhất này.
Võ công của Ninh Yên Nhiên cũng do một tay ông bố dạy dỗ.
Vậy nên, nếu Ninh Yên Nhiên ở nhà thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng nếu bố Ninh không muốn con gái xuất đầu lộ diện thì nói thẳng với bên anh là được.
Cần gì phải dùng cách cực đoan là nhốt lại, còn cho người đối đầu phá đám công ty Thái Mộng, đúng là kỳ lạ.
Lẽ nào có hiểu lầm gì?
Nghĩ thôi cũng chẳng được kết quả gì, Trần Thái Nhật gọi thẳng cho Ninh Yên Nhiên.
Tút tút tút...!
Mười mấy giây trôi qua, bên kia vẫn chưa nghe máy.
Đúng lúc Trần Thái Nhật định cúp máy, thì đột nhiên có người nghe.
"A lô? Yên Nhiên".
Bên kia điện thoại không vang lên giọng nói thiếu nữ như tưởng tượng, mà là giọng đàn ông uy nghiêm.
"Hừ, thằng nhãi lòng dạ bất chính, cậu còn dám gọi đến à?"
Trần Thái Nhật sửng sốt, lập tức đoán được thân phận của đối phương.
"Gia chủ Ninh?"
"Tôi đây! Thằng khốn này gan lớn bằng trời, dám bắt cóc con gái tôi ở Đông Hải!"
Trần Thái Nhật cũng cạn lời.
Sao anh không hiểu đầu cua tai nheo gì thế này?
Rõ ràng là anh cứu Ninh Yên Nhiên từ tay bọn bắt cóc mà nhỉ?
"Gia chủ Ninh, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, Yên Nhiên được tôi cứu từ Đông Hải mà".
Bỗng bên kia vang lên tiếng cười khẩy.
"Hừ, cậu tưởng tôi không biết cậu đã giở trò gì sao? Lúc đầu cậu tiếp cận Yên Nhiên là vì nhìn trúng thân phận đại minh tinh của nó! Cậu và đồng bọn đã lên sẵn kế hoạch bắt cóc, muốn đòi số tiền chuộc trên trời từ nhà họ Ninh".
"Lần đầu gặp mặt cậu không ra tay là vì muốn lấy sự tin tưởng của Yên Nhiên, con gái tôi quá lương thiện nên mới tin tưởng loại cướp giật như cậu!"
"Lần thứ hai, Yên Nhiên đi về phía Nam đến An Thành, cuối cùng cơ hội của cậu cũng đến! Lúc con bé không phòng bị, cậu đã dùng thuốc mê bắt cóc nó,