Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc nãy hàng trăm anh em vừa ra lệnh, cả khu thương mại đã bị dọn dẹp sạch sẽ, oai phong đến cỡ nào chứ.
Là nhà giàu hoàng kim có uy thế đã lâu trong thành Yến Kinh, bình thường không ai dám chống đối trực diện với nhà họ Ninh như vậy.
Cho nên đám thuộc hạ nhà họ Ninh này cũng đã lâu rồi chưa ra tay đánh người.
Mọi người được Trình Văn dẫn đầu đến ngăn Trần Thái Nhật, vốn dĩ đều rất phấn khích chuẩn bị cho một trận lớn.
Ai cũng thoải mái, xem như ra ngoài du lịch.
Vì họ nghĩ mình sẽ thắng chắc!
Mà bên Trần Thái Nhật chỉ có hai người.
Đám thuộc hạ kia cũng phải đến hàng trăm người.
Dù mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, lẽ nào không thể dìm chết đối phương sao?
Nhưng Trần Thái Nhật lại cho họ một bài học nhớ đời.
Đối mặt với thực lực tuyệt đối, số lượng người đông đảo cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
Đám thuộc hạ còn chưa ra tay thì Trình Văn đã ngã nhào ra đường.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn rơi vào trạng thái như rắn mất đầu.
Ánh mắt Trần Thái Nhật bỗng trở nên lạnh lùng, nói.
“Các người nghe cho rõ đây! Hôm nay tôi đến nhà họ Ninh với tư cách là khách, tôi là khách quý gia chủ nhà họ Ninh mời đến.
Các người đều được cử đến đón tôi, hiểu chưa?”
Mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau không dám lên tiếng, cũng không dám phản kháng.
Trần Thái Nhật tỏ vẻ mất kiên nhẫn, anh bước lên trước, đưa tay xuống dưới một chiếc xe việt dã lớn rồi nhấc bổng lên.
Ầm!
Chiếc xe việt dã bảy chỗ ngồi nặng gần ba, bốn tấn bị Trần Thái Nhật nhấc bổng lên bằng một tay cứ như nhấc một món đồ chơi.
Hàng trăm tên thuộc hạ nhà họ Ninh trợn tròn hai mắt.
Trần Thái Nhật không để ý đến bọn họ, ném chiếc xe việt dã trong tay về phía một chiếc xe khác hệt như đang ném một quả tạ.
Rầm rầm rầm.
Hai con quái thú lớn bằng kim loại đâm sầm vào nhau.
Bị ép xuống, biến dạng, vụn vỡ.
Cửa xe, cửa kính, các thanh kim loại lần lượt nổ tung.
Các mảnh vỡ kim loại, mảnh vỡ thủy tinh bay đầy trong không khí.
Một phút trôi qua, những tiếng vang đinh tai nhức óc mới dần hết.
Trần Thái Nhật phủi tay.
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi là khách quý của nhà họ Ninh, các người chỉ nghe theo lệnh đến đón tôi, hiểu chưa?”
Hiện trường trở nên yên lặng một giây.
Bỗng chốc tất cả thuộc hạ của nhà họ Ninh đứng thẳng người, hoảng sợ đồng thanh hô.
“Đã hiểu!”
“Nếu đã hiểu rõ rồi thì tất cả nghe theo tôi chỉ huy!”
Trần Thái Nhật phất tay.
“Chúng ta cứ nghênh ngang đi vòng con đường này một vòng lớn, đợi xe của nhà họ Viên đi qua thì chen vào đường của họ, xếp thành một hàng, giữ vững tốc độ xe cùng lái đến nhà họ Ninh”.
“Rõ!”
Hàng trăm anh em đồng thanh đáp lời.
Trong khoảnh khắc vừa có chỉ huy, có mục tiêu, họ bèn xoay người bước lên những chiếc xe việt dã màu đen.
Genko đứng phía sau, khuôn mặt búp bê cười tươi như hoa nhìn Trần Thái Nhật.
“Chủ nhân, tôi biết anh lại muốn gây chuyện đúng không?”
Trần Thái Nhật nhướng mày, mỉm cười nói.
“Chân tướng nằm ngay trong tầm ngắm của đại bác, ba chúng ta đến đó chắc sẽ không trụ nổi, đám người này vừa lúc tự mình dâng đến cho tôi.
Đến làm khách nhà họ Ninh không thể làm mất mặt An Thành chúng ta được”.
…
Trên con phố không xa đường vành đai ba phía Đông, ba chiếc Maserati màu bạc đang nối đuôi nhau chạy về phía trước.
Mặc dù tốc độ không nhanh nhưng những chiếc xe xung quanh gần đoàn xe này đều vô thức chủ động nhường đường.
Chỉ có hai lý do.
Thứ nhất là ba chiếc xe này quá đắt tiền, nếu chúng bị trầy xước gì thì gia đình bình thường không thể đền nổi.
Thứ hai, biển số của chiếc xe dẫn đầu Yến A55555 đó đã chứng minh được thân phận của chủ nhân đoàn xe này.
Nhà giàu hoàng kim, gia tộc hoa lan hạng hai, xe của nhà họ Viên.
Những chiếc xe khác dù có quen hay không đều phải nể mặt nhà giàu hoàng kim.
Hơn cả là họ sợ sẽ gây ra phiền phức không cần thiết.
Trong chiếc xe ở giữa có một người đang ngồi ở hàng ghế phía sau.
Người này trống rất tuấn tú, rất giống với mấy nghệ sĩ có nhiều fans đang nổi, mắt to, mũi cao, đôi tay không ngừng xoa vào nhau, mỉm cười nhưng ánh mắt lại có một tia khát vọng không thể nhận ra.
“Yên Nhiên, cuối cùng em cũng trở thành người của anh, ha ha ha!”
Viên Hoa