Gia chủ Ninh khó khăn lắm mới khống chế được cái tay của mình, trả tờ chứng từ ngang với kho vàng quốc gia cho Trần Thái Nhật, còn không dám nhìn thêm cái nào, sợ bản thân sẽ hối hận.
Giờ phút này, Ninh Vinh Lễ cảm thấy ông ta đã ra một quyết định khó khăn nhất từ trước đến nay.
Ông ta đã từ bỏ một núi vàng biển bạc thực sự.
Món quà này của Trần Thái Nhật đã vượt quá dự liệu của ông ta, cũng khiến ông ta có nhận thức hoàn toàn mới về sự lớn mạnh của tầng lớp cao nhất Hoa Hạ.
Ninh Vinh Lễ có thể trở thành gia chủ của nhà giàu hoàng kim là nhờ suy nghĩ chín chắn, tư duy thận trọng.
Trong lòng ông ta biết rõ, mình tuyệt đối không thể nhận món quà lớn này.
Nếu hôm nay gia chủ Ninh nhận món quà này của Trần Thái Nhật, thì chẳng khác gì cả nhà họ Ninh đã bị Trần Thái Nhật thu mua.
Cho dù cộng toàn bộ tài sản của nhà họ Ninh lại thì cũng không thể bằng giá trị của tờ chứng từ cổ phần này.
Điều đáng sợ hơn là kẻ bình thường vô tội, nhưng người mang ngọc thì có tội.
Nếu để thứ này ở nhà họ Ninh, Ninh Vinh Lễ chắc chắn, chỉ cần tin tức lọt ra ngoài, trong vòng ba ngày sẽ có hàng trăm hàng nghìn cao thủ tuyệt thế tới nhà họ.
Cho dù là giết sạch cả nhà, cho dù là đào ba tấc đất, thì họ cũng phải cướp được tờ giấy này đi.
Bởi vì chứng từ cổ phần này không ký tên.
Nên ai cướp được thì sẽ thuộc về người đó.
Là phúc? Hay là họa?
Gia chủ Ninh cảm thấy, trước khi đạt đến trình độ vô địch Hoa Hạ, tốt nhất không nên có bất cứ mơ tưởng gì với thứ này.
Kiếm được tiền thì cũng phải còn sống để tiêu chứ!
Còn về việc tin tức có bị lộ ra ngoài hay không.
Ninh Vinh Lễ nghĩ kĩ.
Ít nhất thì bản thân Trần Thái Nhật đã biết chuyện này.
Sau đó, nếu ông ta nhận thứ này thì Viên Hoa cũng coi như biết.
Như vậy có nghĩa là có tới hai người nắm được điểm yếu rất lớn của ông ta.
Nếu một ngày nào đó Trần Thái Nhật và Viên Hoa muốn nhà họ Ninh phải chết, thì chỉ cần lan truyền ra ngoài là nhà họ Ninh đang sở hữu tờ giấy giá trị nhất Hoa Hạ, vậy là xong chuyện.
Chỉ sau hai ngày, sợ là đến xác của người nhà họ Ninh cũng mục nát cả rồi.
Ninh Vinh Lễ không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán, nhất thời sống lưng ớn lạnh, vô cùng sợ hãi.
Trong lòng ông ta, sau lưng Trần Thái Nhật là gia tộc siêu cấp hoàng kim mạnh nhất Hoa Hạ, có lẽ sẽ chịu được rủi ro khi sở hữu tờ giấy này.
Các gia tộc khác thì sao? Thôi đừng nhắc đến thì hơn.
Khóe miệng Trần Thái Nhật nở nụ cười thành khẩn, nhìn chứng từ trong tay mình.
"Gia chủ Ninh, ông không lấy thật sao?"
Ninh Vinh Lễ lắc đầu như trống bỏi.
"Cậu không cần khuyên nữa đâu, tôi đã cảm nhận được thành ý của cậu đối với Yên Nhiên rồi, nhà họ Ninh tôi xin nhận.
Hôm nay không phải cậu không bày tỏ tấm lòng, mà là nhà họ Ninh tôi không có bản lĩnh để lấy, thôi đành vậy".
Viên Hoa đứng ở bên cạnh sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Lần này đúng là thua sạch sẽ không còn gì.
Hắn thực sự không ngờ.
Sự thừa tiền của Trần Thái Nhật so với kiểu thừa tiền mà gia tộc hạng hai hiểu biết hoàn toàn là hai đẳng cấp khác biệt.
Viên Hoa cũng coi như được mở mang tầm mắt.
Lại thêm thái độ của gia chủ Ninh, từ tán thưởng, kính nể, đến hiện giờ thì gần như biến thành khom lưng khuỵu gối.
Viên Hoa đã không còn bất cứ cơ hội lật kèo nào nữa.
Đường đường là cậu cả nhà họ Viên, hắn nhìn những người khác ở bàn ăn, bỗng cảm thấy không còn hứng thú ăn uống nữa.
Viên Hoa đứng dậy, giọng nói trở nên vô cùng lạnh nhạt.
"Bác Ninh, cháu đột nhiên nhớ ra nhà cháu có chút việc gấp, cháu về trước đây".
Ninh Vinh Lễ phất tay, ánh mắt tùy ý, gật đầu.
"Được rồi, nếu thiếu gia Viên có việc thì bác cũng không giữ lại, hôm khác cháu qua làm khách nhé, cậu kia, chuyển quà vào trong nhà đi".
Ông ta nói xong, nhân lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, đã có ba bốn người áo đen lao tới.
Cạch.
Chiếc hòm đen nhanh chóng được sập xuống, khóa lại, đóng gói, khiêng đi.
Hành động nhanh nhẹn, một lèo đã xong.
Mí mắt phải Viên Hoa bắt đầu giật điên cuồng.
Mẹ kiếp, đó là kim cương đấy!
Cả một hòm kim cương mấy nghìn viên, cứ thế bị cướp trắng trợn ngay trước mặt!
Nhà họ Ninh là cướp sao?
Vừa rồi thì không tính, bởi vì nếu Ninh Vinh Lễ nuốt lời, nhận Viên Hoa làm con rể, thì thùng kim cương kia coi như sính lễ, tặng xong được nữ thần thì hòa nhau.
Bây giờ thì