Tình hình bỗng chốc thay đổi.
Một luồng gió lốc tạt thẳng vào trong chiếc máy bay trực thăng.
Phi công không kịp trở tay, mũ bảo hiểm bị gió thổi bay đi.
Cũng may phi công thắt dây an toàn, kinh nghiệm phong phú, hai tay ôm chặt lấy cần điều khiển.
Nhưng chính vì vậy, máy bay liền dừng sững giữa không trung, bị sóng xung kích làm cho nghiêng sang trái, bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Lúc này, cả khoang máy bay hỗn loạn.
Ngoài hệ thống động cơ máy móc, tất cả các thiết bị điện tử khác đều tê liệt.
Kính vỡ đầy đất.
Mọi người trong khoang máy bay, bao gồm cả Ninh Vinh Lễ, mặt đều bị mảnh vụn cửa kính cào cho bị thương.
Phi công cố gắng hết sức bình sinh để điều khiển.
Máy bay trực thăng nhất thời không điều chỉnh được tư thế, chậm rãi hạ xuống từ không trung.
Mấy phút sau, máy bay dán sát mặt đường cao tốc, ma sát tóe ra tia lửa.
Rầm!
Va vào thanh chắn ở làn đường khẩn cấp.
Rồi dừng lại.
Mấy người trên máy bay, gồm có Ninh Vinh Lễ, Trình Văn, phi công và hai thuộc hạ vừa lăn vừa bò ra khỏi máy bay.
Trên đường cao tốc, mấy người im lặng.
Nhìn ra xa, Trần Thái Nhật ung dung chui vào trong xe.
Chiếc xe chở theo cô chủ nhà họ Ninh cứ thế phóng đi.
Lúc này, phía Ninh Vinh Lễ đều vô cùng nhếch nhác, cứ như vừa từ chiến trường trở về, đất cát lấm lem, quần áo rách rưới.
Ninh Vinh Lễ đứng ở đó nhìn con đường, sắc mặt tái mét.
Ông ta không đuổi kịp, cũng không dám đuổi nữa.
Bỗng điện thoại vang lên, cô con gái Ninh Yên Nhiên gửi tin nhắn đến.
"Bố, hai ngày nay con với sư phụ ra ngoài có chút việc, xong việc con sẽ về, bố đừng nhớ con nhé".
Trình Văn đứng trước mặt, còn chưa lau máu tươi ở khóe miệng, vẻ mặt sợ hãi và kinh hoàng, nhìn gia chủ Ninh đã đứng ở bờ vực bùng nổ.
Rắc.
Lòng bàn tay ông ta dùng sức, bóp nát chiếc điện thoại.
"Trần Thái Nhật! Thật là quá quắt!"
Dứt lời, để xả giận, ông ta đấm một cú vào cửa chiếc máy bay trực thăng.
Rầm.
Cánh cửa làm bằng sắt lập tức bị xuyên thủng.
Là gia chủ của nhà họ Ninh - nhà giàu hoàng kim, bản thân Ninh Vinh Lễ cũng là một võ sĩ hạng cao.
Bao nhiêu năm nay, tuy vì chủ trì và kinh doanh việc làm ăn trong nhà, nên ông ta hơi thụt lùi, nhưng nền tảng vẫn còn, nếu không cũng không dạy dỗ được cô con gái xuất sắc như Ninh Yên Nhiên.
Ngay từ đầu đã bị Trần Thái Nhật chơi cho một vố.
Bây giờ sắp đuổi kịp thì lại bị một tiếng gầm của cậu ta làm cho rơi xuống.
Gia chủ nhà họ Ninh tức phát điên.
Con gái ông ta đã bị cướp đi ngay trước mắt.
Mẹ kiếp, lại còn ra ngoài có chút việc, xong việc thì về...!
Đến lúc về thì có khi ông ta đã thành ông ngoại rồi.
Ninh Vinh Lễ thực sự chỉ muốn tự vả cho mình hai cái bạt tai.
Trong lòng hận bản thân một thì hận Viên Hoa mười.
Nếu không phải tên đần độn đó nói lung nói tung lúc mới gặp mặt thì sao ông ta có thể hiểu lầm được chứ?
Bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Ninh Vinh Lễ cảm thấy tuyệt vọng.
Ông ta ngẩng phắt đầu lên, trong mắt toàn là tơ máu giận dữ.
"Trình Văn! Tập hợp tất cả các thuộc hạ, mang hết xe ra đây, tôi đích thân dẫn đoàn, tiếp tục đuổi theo! Cho dù lật tung cả Yến Kinh này lên, thì cũng phải tìm được thằng khốn đó!"
Lúc này, Trình Văn đang đứng đối diện lại tỏ vẻ do dự, nói với vẻ thăm dò.
"Bác ạ, chuyện này sợ là không thể giải quyết kiểu bạo lực được, có lẽ tên Trần Thái Nhật kia thực sự không phải là người bình thường".
"Hử?", Ninh Vinh Lễ nghe thấy thế thì sững sờ, trống ngực bỗng đập thình thịch.
Nhớ lại những cảnh tượng vừa rồi, trong lòng ông ta không khỏi bình tĩnh hơn.
Vẻ mặt Trình Văn sợ hãi, đứng ở bên cạnh nói.
"Theo như bác nói thì hắn quả thực đã đưa ra huy hiệu của nhà họ Tiêu - gia tộc hoa mẫu đơn, điều này không thể giả được, biết đâu...!hắn có mối quan hệ với nhà họ Tiêu thì sao?"
Ninh Vinh Lễ rùng mình, vẻ mặt trở nên khó dò, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Trần Thái Nhật có khí phách bất phàm, theo như Ninh Yên Nhiên nói thì võ công tuyệt thế vô song, trên người lại có huy hiệu của nhà họ Tiêu.
Nhà họ Tiêu vốn nổi danh nhờ võ công, cho dù Trần Thái Nhật không mang họ Tiêu, nhưng biết đâu cậu ta lại là nhân vật khác họ cực kỳ quan trọng của nhà họ Tiêu thì sao?
Tiện tay đã lấy ra một tờ chứng từ cổ phần có giá