Cả hội trưởng bỗng chốc yên lặng.
Hình Chí Nghị là cao thủ hạng tám, chiến đấu với những đường kiếm đẹp đẽ bây giờ lại bị Vệ Siêu Quần hạng bảy đánh bại chỉ bằng một chiêu!
Hàn Tâm Nhụy ngồi đối diện, gương mặt lộ ra một nụ cười nhạt, không có bất kỳ vẻ gì là ngạc nhiên.
.
Truyện chính ở == TRÙ Mtruyện.
N E T ==
Hàn Vũ Bằng ở bên này thì khác, gã đứng bật dậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
“Chuyện này không thể nào! Nhất định là ăn gian!”
Không hổ danh là cậu chủ nhà họ Hàn, nói năng ngông cuồng như vậy.
Hình Chí Nghị rất nổi tiếng ở Yến Kinh, nhà họ Hàn cũng rất ngưỡng mộ vị cao thủ này.
Vì vậy, khi muốn phân định thắng bại trong trận đấu, Trương Mỹ Vi lập tức chỉ định cho Hàn Phong mời Hình Chí Nghị về phe của mình.
Có tên trong bảng xếp hạng chiến lực, người có thực lực cao nhất là hạng chín.
Tuy nhiên, những võ sĩ hạng chín đều là các đại lão một phương, hoặc là tu luyện ẩn cư trong núi, tuyệt đối không đến tham gia thi đấu giúp các gia tộc bên ngoài.
Có thể nói, Hình Chí Nghị là võ sĩ có cấp độ cao nhất mà Hàn Vũ Bằng mời tới được.
Kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.
Vệ Siêu Quần ở đối diện đã ở nhà họ Hàn một thời gian khá dài.
Hàn Vũ Bằng cũng rất quen thuộc với ông ta.
Hạng bảy, tuyệt đối đúng, không tu luyện ngầm, cũng không thể thăng hạng trong thời gian ngắn như vậy được,
Theo hiểu biết của gã, Hình Chí Nghị đáng ra có thể tùy ý nhào nặn tên này trong trong tay.
Nhưng thực tế lại vả cho gã một cái.
Vũ khí khó khăn lắm mới cải tạo lại được của Hình Vũ Nghị lại vỡ rồi!
Trên sàn đấu, Hình Chí Nghị, một võ sư hạng tám, vẻ mặt thất thần, sững sờ đứng ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngược lại Vệ Siêu Quần ở phía đối diện sau khi ra đòn thành công, mặc dù không tỏ ra hưng phấn cực độ, nhưng lại không thừa thắng xông lên.
Trần Thái Nhận tinh ý nhận ra hơi thở của Vệ Siêu Quần trở nên gấp gáp, hai tay cầm cây gậy kim loại run lên một cách khó hiểu.
Quả nhiên.
Thực lực hạng bảy muốn đánh bại thực lực hạng tám cũng phải tốn kha khá công sức.
Vệ Siêu Quần cũng đang cố gắng tận dụng cơ hội để mau chóng phục hồi.
Hàn Vũ Bằng đứng bên cạnh lúc này hoàn hồn lại, gã chợt nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn Trần Thái Nhật, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ vô hạn.
“Anh, mau nói! Vũ khí của người họ Vệ kia có gì đặc biệt? Anh sớm đã nhìn ra rồi đúng không?”
Trần Thái Nhật đeo mặt nạ Kungfu Panda, bình thản đáp lại.
“Vũ khí của ông ấy chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là cực kỳ cứng mà thôi”.
Hàn Vũ Bằng tỏ vẻ không cam tâm, quyết tâm hỏi đến cùng.
“Rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì vậy?”
Trần Thái Nhật duỗi một ngón tay ra, không lập tức trả lời.
Hàn Vũ Bằng ngẩn người.
“Ý của anh là gì?”
Trần Thái Nhật bình thản nói.
“Tin tức không miễn phí, hôm nay tôi mang theo Maneki Neko tới”.
Genko đeo chiếc mặt nạ Maneki Neko vẫy tay chào, vai cô ấy khẽ run lên, có vẻ như đang cố kìm lại một nụ cười.
Sắc mặt Hàn Vũ Bằng đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Anh muốn bao nhiêu?”
“Một giá thôi, một trăm vạn”.
“Anh!”
Trong mắt Hàn Vũ Bằng lóe lên ý thù địch, nhưng Trần Thái Nhật lát nữa còn giúp mình lên sàn thi đấu, không thể lật mặt ở đây được.
“Hàn Phong, mang tiền ra đây!”
Hàn Phong ở bên cạnh lúc này giống như đầy tớ, vui vẻ lấy ra một trăm vạn tiền mặt đưa cho Genko.
“Tiền lẻ thì hãy mau tiêu hết, không cần phải xót đâu”.
Trần Thái Nhật ân cần nhắc nhở Genko ở