Ầm!
Tiếng ồn vang lên.
Không gian xung quanh sàn đấu và thời gian tựa như bị đông lại trong chốc lát.
Giữa trời và đất dường như chỉ còn sự tồn tại của thanh kiếm đó.
Hàn Tâm Nhuỵ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ đứng giữa không trung, nhẹ nhàng chém một nhát kiếm chói mắt.
Quả cầu ánh sáng chói mắt trên mũi kiếm bị kéo dài ra trong phút chốc, tạo thành hình trăng lưỡi liềm dài chừng mười mét.
Nó nhẹ nhàng di chuyển từ trời giáng xuống, bay qua chỗ Trần Thái Nhật.
Nơi vầng sáng đi qua không cỏ cây nào sống sót.
Trong chốc lát, không khí bị xé toạc ra.
Nhát kiếm hình trăng lưỡi liềm chưa di chuyển đã có tiếng sấm vang rền.
Mỗi tiếng như vậy, kiếm khí càng nhanh thêm.
Sau chín tiếng sấm, những tia sáng kiếm khí ùn ùn toả ra chém tới đỉnh đầu Trần Thái Nhật trong nháy mắt.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Mọi người ngồi quanh sàn đấu chợt nghiêng ngả phân nửa, tiếng kinh hô cũng vang lên.
Nhát kiếm hình trăng lưỡi liềm đó chém mặt sàn sân đấu thành hai nửa tựa như cắt bánh kem!
Một nửa lồi lên, một nửa lún xuống.
Mặt sàn vốn bằng phẳng như một cái bánh quy tròn lại bị người tách làm đôi trong nháy mắt, còn thuận tiện khiến phân nửa người ngã xuống.
Kiếm của Hàn Tâm Nhuỵ vô cùng sắc bén, chẳng mảy may lộ ra tí kiếm khí nào.
Chỉ đơn giản là chém như vậy thôi.
Nó kéo dài đủ bốn, năm mươi mét, xuyên qua sàn đấu, bay tới toà nhà phía xa.
Cạch!
Một toà nhà hai tầng để không nằm ở cuối đoạn kiếm khí bỗng nứt ra rồi sụp xuống.
Mọi người đều chết lặng.
Sức mạnh này là sự nổ tung.
Hàn Tâm Nhuỵ từ từ đáp từ trên không xuống, quay đầu nhìn lại.
Thanh trường kiếm trong tay cô ấy chỉ còn lại đuôi kiếm.
Bởi vì không chịu nổi năng lượng kiếm khí, thân kiếm thon dài đã tan thành bụi bay, không còn tồn tại.
Không còn tồn tại ở sàn đấu nữa.
Tất cả những nơi mà vầng sáng lưỡi kiếm đi qua đều biến mất.
Đại sư mặt nạ Trần Thái Nhật cũng biến mất.
Lúc đó mọi người đều có một suy nghĩ.
Sau khi chịu sức mạnh một kiếm từ Hàn Tâm Nhuỵ, lẽ nào cơ thể máu thịt của Trần Thái Nhật đã bị tan vỡ, hoá thành bã rồi dung hòa vào đất rồi hay sao?
Lúc Hàn Tâm Nhuỵ vừa đáp xuống đất thì mặt mày thả lỏng, nhưng giờ lại cau mày.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Theo lý mà nói, nhát kiếm này của cô ấy chỉ bổ người khác ra làm hai, không thể khiến xương cốt cũng không còn như này được.
“Khụ khụ khụ!”
Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên.
Sắc mặt Hàn Tâm Nhuỵ chợt thay đổi, cô ấy gấp rút làm ra tư thế phòng vệ.
Mọi người có mặt tại sàn đấu cũng lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu, tìm khắp nơi xem âm thanh này phát ra từ đâu.
Đúng lúc này, đầu một con gấu trúc chợt chui ra khỏi vết nứt bị thanh kiếm bổ xuống.
Trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.
Trần Thái Nhật đang đeo mặt nạ bước từng bước ra khỏi mép vết nứt lớn cao hơn hai mét, tựa như anh đang leo núi, vừa bước ra vừa dùng tay xua bụi trước mặt!
Ngay cả sợi lông cọng tóc cũng không hề gì!
Không những không bị bổ làm hai, trừ việc trên giày có vài vết bùn đất ra thì ngay cả tóc cũng không thiếu một sợi.
Mặt nạ Kung fu Panda sạch sẽ như mới, không hề có chút vết nứt nào cả.
Cảnh tượng này khiến Hàn Tâm Nhuỵ tuyệt vọng.
Rõ ràng một kiếm long trời lở đất đó đã chém ra rồi!
Đại sư mặt nạ cũng không hề có bất kỳ hành động né tránh nào, sao ngay cả góc áo cũng không thể chém được thế này?
Cô ấy không hiểu, những người vây xem nhà họ Hàn càng không hiểu nổi.
Trần Thái Nhật cứ như vậy chậm rãi bước lên, phủi bụi đất trên người.
Anh nhìn xung quanh.
“Ồ! Sức mạnh này không kém gì hạng chín rồi!”
Ồ!
Trong lòng mọi người đều bị chấn động mạnh.
Lời này có rất nhiều ý.
Trước hết mọi người đều kinh ngạc là trong thời gian ngắn, sức mạnh của Hàn Tâm Nhuỵ đã bộc