Sáng hôm sau, Hàn Tâm Nhụy nắm tay Trần Thái Nhật quyến luyến không rời, vẻ mặt đầy tủi thân.
"Anh, bạn thân của em nói là ở ngoại ô một mình quá nhàm chán, cô ấy nhất quyết đòi em đi cùng cô ấy.
Em thực sự không muốn đi".
Trần Thái Nhật âu yếm véo mặt Hàn Tâm Nhụy.
"Không sao cả, thời gian này anh vẫn sẽ ở Yến Kinh, khi nào rảnh sẽ đến thăm em".
"Có thật không?"
"Ừ".
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Hàn Tâm Nhụy sảng khoái hẳn, lúc này sức hấp dẫn của người phụ nữ nhỏ bé như tràn đầy, cô ấy nhẹ nhàng bước tới và hôn lên môi Trần Thái Nhật một cái.
"Vậy thì anh nhớ phải đến thăm em đó".
Nói xong, cô ấy xoay người, bước lên xe.
Nhìn Hàn Tâm Nhụy rời đi, tâm trạng của Trần Thái Nhật cũng trở nên rất tốt.
Có một người yêu anh, xóa tan mọi lo âu, mệt mỏi của anh.
Genko bước đến gần anh, hơi cau mày.
"Chủ nhân, Tiêu Kình trả lời tinh nhắn rồi".
"Cậu ta nói gì?"
"Cậu ta yêu cầu chủ nhân đến gặp cậu ta một mình, còn nói anh không được phép dẫn theo bất kỳ tùy tùng hay người nào khác".
Trần Thái Nhật nhướng mày.
“Nghe lời này sao cứ như định lôi tôi ra chỗ không người rồi trùm túi đen lên vậy?”
Genko nhếch khoé môi.
"Tiêu Kình này thật lỗ mãng, hay là mình cứ để thư của chị Mai ở nhà họ Tiêu, mặc kệ cậu ta đi".
Trần Thái Nhật bật cười, lắc đầu.
"Chị Mai chỉ có đứa em trai này thôi.
Nếu không tận tay đưa thư cho Tiêu Kình, chị Mai sẽ buồn lắm.
Được rồi, tôi đi một mình, cô về khách sạn đợi tôi".
Genko vẫn còn hơi lo lắng.
"Chủ nhân, tôi đi cùng anh nhé, nhỡ đâu Tiêu Kình không có ý tốt..."
Trần Thái Nhật xoa mái tóc của người đẹp Đông Đảo.
"Đang nghĩ gì vậy chứ, cậu ta có ý đồ xấu? Cô đã gặp người nào chê mình sống lâu chưa?"
...!
Một kẻ bất khả chiến bại, nơi đầm rồng hang hổ đối với anh mà nói cũng chỉ là một danh lam thắng cảnh.
Trần Thái Nhật lấy địa chỉ của Tiêu Kình, ung dung đến đó một mình.
Phía Bắc Yến Kinh.
Vị trí ở đây hơi xa khu vực trung tâm của thành phố, các khu thương mại và dân cư vẫn chưa được mở rộng hoàn toàn với quy mô lớn, so với thành phố nhộn nhịp thì nơi đây lại mang nét quyến rũ của một thành phố nhỏ.
Trong một công viên hẻo lánh, Trần Thái Nhật cảm thấy có chút khác thường ngay từ khi bước vào.
"Bác ơi, không phải công viên này miễn phí sao? Sao lại phải đặt cọc rồi mới được vào?"
Gương mặt người bảo vệ lộ rõ vẻ bất lực, mái tóc đã lưa thưa.
"Cậu chủ Tiêu đã ra lệnh, để tránh công viên bị phá hoại, hôm nay bất kể ai vào công viên đều phải đặt cọc trước".
Trần Thái Nhật hết sức ngạc nhiên, bật cười.
Tiêu Kình này khá thú vị đấy.
Vừa vào đã chuẩn bị đấu với mình rồi sao?
Không ngờ đường đường là một cậu chủ của gia tộc hoa mẫu đơn giàu có, lại liều lĩnh như vậy?
Không muốn tiếp tục gây khó dễ, Trần Thái Nhật lấy mười nghìn tệ trong túi đưa cho bác bảo vệ.
"Cháu đưa dư ra nhé".
"Được rồi, mời cậu vào".
Bước vào khu vườn, hơi thở của mùa xuân toả ra khắp nơi.
Mặc dù nhiệt độ ở Yến Kinh không cao lắm, nhưng màu xanh ngọc bích giữa những thân cây khô gầy tựa như tia lửa, khí thế hung hăng, không thể ngăn cản.
Trần Thái Nhật ung dung bước đi trong công viên, trên đường không có ai.
Địa điểm Tiêu Kình hẹn là ở một cái đình nghỉ chân.
Tuy nhiên, Trần Thái Nhật có một linh cảm mạnh mẽ rằng chưa đến nơi chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên.
Khi đi được một phần ba con đường, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ bóng cây bên cạnh.
Dáng người cậu ta mảnh khảnh, khí thế hùng hổ,