Trần Thái Nhật tuỳ ý chôn vùi Tiêu Kình đang đần mặt ra.
Anh dùng chân giẫm vài cái lên mặt đất.
Trong nháy mắt, độ cứng của sàn xi măng được gia cố tới mức không ai có thể phá hỏng được.
Đừng nói là cao thủ hạng chín, cho dù cao thủ cấp Minh có tới đi chăng nữa cũng chỉ có thể ló đầu ra, không thể giãy giụa trốn thoát.
Anh quay đầu nhìn về phía Vương Phi.
“Mang ghế tới cho tôi”.
“Hở?”
Lúc này Vương Phi còn biết nói gì nữa đây?
Tiêu Kình từng là võ sĩ xuất chúng nhất của nhà họ Tiêu, chỉ xếp sau gia chủ, lại bị người khác ấn xuống đất, võ sĩ hạng bảy nhỏ nhoi như cậu ta chỉ đành đi lấy ghế và bưng nước rót trà.
Sắp xếp xong mọi thứ, Trần Thái Nhật ngồi thẳng xuống nhìn Tiêu Kình - người vẫn còn đang nghi ngờ bản thân.
“Đừng nói nữa, chị cậu viết thư cho cậu này”.
Tiêu Kình kinh ngạc, tựa như vừa hoàn hồn lại.
“Tôi là ai? Vì sao tôi lại ở đây?”
“Bị đánh ngu người luôn rồi à? Đây là thư chị cậu gửi cho cậu, cậu cầm lấy xem đi”.
Trần Thái Nhật lười để ý tới tên cuồng võ có vấn đề về IQ này, anh lấy bức thư có huy hiệu nhà họ Tiêu từ trong túi áo trước ngực ra.
Anh vừa định đưa qua thì đột nhiên phát hiện tên trước mặt chỉ còn lại cái miệng là có thể hoạt động.
Hết cách, anh mở thư ra, cầm từng trang giấy đưa qua trước mắt Tiêu Kình.
Cậu ta đọc xong, anh liền thu giấy lại.
“Bây giờ cậu đã biết tôi là ai rồi chứ?”
Tiêu Kình đọc thư xong thì nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật với ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
“Anh là anh rể tôi sao?”
Trần Thái Nhật vỗ ngực.
“Nếu là giả thì bao đổi, giờ Tiêu Mai đang sống trong nhà tôi”.
Tiêu Kình im lặng hồi lâu, ánh mắt ngờ vực không che dấu được.
“Nhưng trực giác nói cho tôi biết, anh còn có người phụ nữ khác sau lưng chị tôi!”
Đột nhiên tình cảnh trở nên lúng túng khó xử.
Xém chút nữa Trần Thái Nhật đã bị sặc nước bọt.
Tên khốn này, tuy chỉ số IQ không cao nhưng trực giác lại chuẩn quá!
Tôi không thể phản bác lại những lời này của cậu!
Mặc dù thấy hơi nóng mặt, nhưng Trần Thái Nhật vẫn bình tĩnh như cũ, anh chuyển chủ đề.
“Tôi và chị cậu đều có tình cảm với nhau, cô ấy nói cậu là người thân duy nhất mà cô ấy vẫn mong nhớ ở Yến Kinh nên bảo tôi thay mặt cô ấy tới gặp cậu”.
Nghe những lời này, một người đàn ông như Tiêu Kình tuy đã bị chôn vùi dưới đất nhưng vẫn lộ ra sự đa sầu đa cảm.
Khuôn mặt góc cạnh thoáng co rút lại, vành mắt không khỏi ửng đỏ.
“Tôi biết nhiều năm nay chị tôi sống rất vất vả”.
Trần Thái Nhật lắc đầu.
“Sau khi ở bên tôi, cuộc sống của cô ấy khá thoải mái, bố mẹ tôi cũng rất tốt với cô ấy”.
“Thật sao?”
Tiêu Kình ngước đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ biết ơn.
“Bố tôi không cho phép tôi đi thăm chị ấy, tôi nên cảm ơn anh vì được biết chị ấy vẫn ổn”.
Từ trong mắt đối phương, Trần Thái Nhật có thể nhìn ra được.
Tiêu Kình thật sự rất để tâm đến cuộc sống của chị mình.
Tuy Tiêu Mai đã rời khỏi nhà nhiều năm như vậy nhưng tình thân vẫn còn.
“Cậu nghĩ bố cậu - Tiêu Nam Thiên có thể chấp nhận cho chị gái cậu trở về nhà họ Tiêu không?”
Khuôn mặt Tiêu Kình chợt hiện lên tia hy vọng, nhưng sau khi suy nghĩ vài giây cậu ta lại im bặt, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Bố tôi trọng nam khinh nữ, chị tôi lại gả ra ngoài rồi, bố con đã cắt đứt quan hệ từ lâu.
Khoảng thời gian trước tôi còn nghe nói tỉnh Nam Hồ bị chị