Trước mặt tất cả khách mời, Trần Thái Nhật gửi thông điệp cuối cùng đến nhà họ Lâm.
Chu Mị Nhi cảm thấy chân mình hơi nhũn ra, bàn tay cũng không còn chút sức nào.
Choang một tiếng.
Lần đầu tiên cô chủ của bốn gia tộc lớn – Chu Mị Nhi, cảm nhận được sự sợ hãi của cái chết, cô ta cầm không vững ly rượu, cái ly cứ thế rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Trần Thái Nhật, anh điên rồi! Anh không biết nhà họ Lâm đáng sợ đến mức nào đâu!”
Chu Mị Nhi hét lên xé ruột xé gan, nhìn Trần Thái Nhật với vẻ mặt không thể tin được.
Ở An Thành, thứ tự sắp xếp của tất cả các gia tộc giàu có thì có thể có tranh cãi.
Nhưng riêng nhà họ Lâm thì không có bất cứ dị nghị gì.
Bởi vì họ mạnh!
Nhà họ Vi có nguồn tài chính, nhà họ Chu và nhà họ Hà có mối quan hệ, nhân tài và tài sản.
Còn nhà họ Lâm thì sao?
Nguồn tài chính hơn cả nhà họ Vi, mối quan hệ, tài sản và thủ đoạn cũng hơn đứt bất cứ gia tộc nào khác, vậy nên mới có thể xưng bá một phương ở An Thành.
Bây giờ, một kẻ ngoại lai như Trần Thái Nhật lại dám khiêu chiến vượt cấp, muốn diệt cả nhà họ Lâm!
Chu Mị Nhi thấy chẳng khác gì chuyện cười.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật dửng dưng, chậm rãi nói.
“Thiển cận, nhà họ Lâm là cái thá gì chứ, cho dù gộp cả nhà họ Chu các cô và nhà họ Hà thì tôi cũng chẳng coi ra gì cả”.
Lần này, đến Vi Giác Nghiệp cũng phải tỏ vẻ kinh ngạc.
Tất cả khách mời có mặt đều líu cả lưỡi.
Trần Thái Nhật muốn một chọi ba gia tộc lớn sao?
Ai nấy đều không tin vào tai mình.
Những khách mời được nhà họ Vi mời đến, hầu hết đều biết nhà họ Vi với nhà họ Lâm không hợp nhau.
Mà biểu hiện của Trần Thái Nhật cũng cho thấy Vi Giác Nghiệp đang chuẩn bị lôi kéo Trần Thái Nhật cùng đối phó với nhà họ Lâm.
Đây là một chiến lược ổn thỏa.
Bản thân Vi Giác Nghiệp cũng nghĩ như vậy.
Nhưng ông ta phát hiện hình như mình đã nghĩ nhiều rồi.
Ngay từ lúc đầu, Trần Thái Nhật đã quyết định dùng chính sức mình để chống lại tất cả các kẻ thù.
Việc anh đến tham gia bữa tiệc của nhà họ Vi, chắc là muốn thử xem nhà họ Vi có cùng một giuộc với nhà họ Lâm hay không.
Trần Thái Nhật không quan tâm đến sự kinh ngạc của mọi người, anh chậm rãi bước ra chính giữa hội trường, tuyên bố.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả các sản nghiệp dưới trướng, các công ty holding, và tất cả các ngành nghề kinh doanh được mở ở An Thành của nhà họ Lâm, tôi đều sẽ không bỏ qua”.
“Hoặc là quay sang đối đầu với nhà họ Lâm, hoặc là phải gánh chịu hậu quả phá sản, tôi sẽ dùng cách thức trực tiếp nhất để nói cho các người biết, tôi muốn nhà họ Thẩm leo lên đứng đầu An Thành chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi!”
Tất cả khách mời đều sững sờ.
Lời tuyên bố của Trần Thái Nhật chẳng khác gì yêu cầu nhà họ Lâm tự cắt đứt nguồn mạch kinh tế.
Không thể nào!
Nói xong, Trần Thái Nhật bước tới trước mặt Vi Giác Nghiệp.
“Gia chủ Vi, nhà họ Lâm cử người xử lý tôi, như vậy là đã trở mặt hoàn toàn rồi. Bây giờ nhà họ Lâm vẫn được coi là doanh nhân nghiêm túc, tôi sẽ ra tay trước ở mặt kinh doanh! Sao nào? Ông có muốn ăn chia lợi ích không?”
Vi Giác Nghiệp cười nhăn nhó, nói: “Với tình hình hiện giờ thì tôi với nhà họ Lâm cũng chẳng thể qua lại với nhau được nữa, không muốn tham gia cũng không được”.
“Vậy ông hãy chờ sắp xếp của tôi, yên tâm đi, sẽ kiếm bộn tiền”.
Trần Thái Nhật nở nụ cười đầy tự tin, chào một tiếng, rồi dẫn theo Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt chậm rãi ra khỏi hội trường, chỉ để lại một bóng dáng khiến người ta phải ngoái nhìn.
…
Ngày hôm sau, tiêu đề tất cả các tờ báo ở thành phố An Thành đều nói về cuộc chiến tranh thương mại giữa nhà họ Lâm và Trần Thái Nhật.
Còn giật tít đùng đùng nữa.
“Con nuôi nhà họ Thẩm khai chiến với gia tộc giàu có mạnh nhất An Thành”
“Trần Thái Nhật mua hoa tai bốn trăm triệu, ngỏ lời sẽ diệt nhà họ Lâm trong bữa tiệc từ thiện”
“Gia sản nhà họ Lâm gặp nguy hiểm rồi”
“Kẻ ngoại lai không biết tự lượng sức mình”
Ngôi nhà của nhà họ Thẩm đã được sửa chữa xây dựng ra hình ra vẻ, ngoài một số chỗ còn chưa trang trí xong, thì nhìn cũng có vẻ quy mô lắm rồi.
Trong sảnh chính, Thẩm Mộng Hàm đang cầm một tờ báo, đôi mày thanh tú nhíu lại, quay sang nhìn Trần Thái Nhật đang nếm rượu ở bên cạnh.
“Anh! Anh không lo lắng chút nào sao? Anh muốn khai chiến với nhà họ Lâm thật à?”
Vẻ mặt Trần Thái Nhật rất thản nhiên.
“Thông qua nhà họ Vi, anh đã tìm được chứng cứ quan trọng năm đó nhà họ Lâm hại chết Vân Vũ Tuệ, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ”.
Thẩm Mộng Hàm nghĩ một lúc, gật đầu.
Chuyện năm đó đã hại Trần Thái Nhật suýt nữa phải ngồi tù, nhà họ Thẩm mất mười năm không ngẩng được đầu lên, mối thù này tất nhiên là phải trả.
“Thế chiến tranh thương mại thì đánh kiểu gì? Nhà chúng ta có công ty sao?”
Thẩm Mộng Hàm ngày càng tin tưởng Trần Thái Nhật, chứng kiến dáng vẻ điềm tĩnh của anh trai, cô cũng không lo nghĩ bậy bạ nữa, tùy ý nâng một ly trà lên.
“Có chứ, vừa mới thành lập, vốn đăng ký là mười tỷ”.
Phụt!
Thẩm Mộng Hàm phun luôn nước trà ra ngoài.
“Pháp nhân chính là em”.
Thẩm Mộng Hàm sững sờ, dưới mái tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt thuần khiết của cô tỏ vẻ khó hiểu.
“Em á?”
“Đúng