Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, sắc mặt Tiêu Kình lại càng thay đổi.
Trần Thái Nhật nói tai vách mạch rừng, thì chắc chắn có người đang ẩn náu bên ngoài cửa sổ.
Nhưng trong số những người ở đây, ngoài Trần Thái Nhật ra thì võ công của Tiêu Kình đã rất cao, là cao thủ tông sư hạng chín!
Cậu ta không hề phát hiện ra sự khác lạ ở bên ngoài.
Vậy người ở ngoài kia còn có võ công cao đến đâu chứ?
Nhất thời, trong phòng trở nên yên lặng, bên ngoài cũng không có bất cứ âm thanh lạ nào.
Trần Thái Nhật khẽ nhếch mép.
"Vẫn còn giả bộ với tôi à?"
Dứt lời, anh rút một chiếc đũa trên bàn, rồi ném mạnh ra.
Vèo!
Chiếc đũa mang theo tiếng gió rít, lập tức đâm xuyên qua hai lớp cửa kính chắn gió bằng thủy tinh công nghiệp rất dày, đánh vào một chỗ không biết nào đó.
"Ui!"
Một tiếng kêu đau rất nhỏ vang lên.
Ba cậu chủ Yến Kinh biến sắc.
Có người thật!
Là cao thủ hạng chín cấp tông sư, Tiêu Kình có phản ứng rất nhanh, thân hình bỗng lóe lên.
Rầm!
Tiêu Kình xuyên qua cả mảng cửa kính, khiến nó vỡ vụn thành vô số mảnh.
"Chạy đâu cho thoát!"
Một cái bóng đen bỗng nổi lên giữa bầu trời đêm, giống như một con cú ở trên cành bỗng giương cánh.
Tiêu Kình không nói nhiều, tung luôn một nắm đấm về phía đó.
Người thần bí như một dải lụa rơi xuống theo làn gió, không hề bị sức mạnh của nắm đấm ảnh hưởng, ngược lại còn mượn lực nhảy ra giữa không trung.
Dưới ánh trăng, bóng đen rút đi nhanh như chớp, Tiêu Kình tập trung sức mạnh, đang định đuổi theo.
"Không cần đuổi đâu".
Trần Thái Nhật bỗng lên tiếng, ngăn cản hành động của Tiêu Kình.
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng hiện giờ Tiêu Kình đã phục tùng mệnh lệnh của Trần Thái Nhật theo bản năng.
Cao thủ tông sư hạng chín quay lại.
Lăng Trạch Bang đứng ở trong phòng, sắc mặt rất khó coi.
"Anh Trần, chuyện chúng ta bàn bạc hôm nay tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Nếu như để nhà họ Phùng biết trước, thì coi như nhà họ Lăng và nhà họ Từ đã phá vỡ quy tắc liên minh nhà giàu hoàng kim".
Từ Uy ở bên cạnh cũng vô cùng lo lắng, có vẻ sốt ruột muốn chết.
"Phải đấy! Nếu như để nhà họ Phùng biết chúng ta dám chống lại quyền uy của họ, đám đại ca Phùng...!à không, đám Phùng Tinh Kiếm chắc chắn sẽ gây khó dễ trước, thế chẳng phải chúng ta không được yên thân sao?"
Trần Thái Nhật chẳng có vẻ gì là sốt ruột, tai không ngừng rung lên, ánh mắt thông qua cửa sổ thủy tinh đã vỡ vụn, nhìn về phía xa trong bóng tối.
"Các anh sợ nhà họ Phùng lắm sao?"
Lăng Trạch Bang thực sự cảm thấy hơi lo lắng.
"Đã lúc nào rồi mà anh còn nói chuyện này? Nhỡ cao thủ nghe lén kia thực sự do nhà họ Phùng cử tới..."
Trần Thái Nhật xua tay, ra hiệu cho hắn ngừng càm ràm.
"Tôi để hắn đi là để xác định rốt cuộc hắn là thám tử của nhà nào".
Vẻ mặt Từ Uy khó hiểu.
"Người đã chạy mất,