Một mảnh đất rừng ban đầu nằm ở phía Tây biệt thự nhà họ Thẩm, nay đã được chính quyền thành phố An Thành quy hoạch làm công viên.
Vườn ươm mới trồng, chưa tiến hành thi công.
Bây giờ, trong cả khu rừng không còn ai khác, chỉ có Trần Thái Nhật và hai người đẹp, một lớn một nhỏ.
Vân Sở Sở vẫn đang ngậm miếng xúc xích trong miệng, tay trái còn cầm chiếc kẹo mút và tự chuẩn bị một chiếc ghế ngồi, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt đầy tò mò.
Phùng Linh Nguyệt bên cạnh thì hoàn toàn khác.
Trang phục gọn gàng đơn giản, đứng ưỡn ngực, tư thế quân nhân ngay ngắn, tóc ngắn linh động, đôi mắt hổ phách thanh tú, vô cùng sùng bái, chóp mũi khẽ đổ mồ hôi, có vẻ rất căng thẳng.
“Cảm ơn ông chủ đã tự mình chỉ dạy cho một mình tôi, Linh Nguyệt vô cùng cảm kích!”
Trần Thái Nhật không để ý xua tay.
“Cô đi theo tôi với mục đích ban đầu là học võ, ý chí của cô rất vững vàng, lần đối đầu với nhà họ Lâm này vừa hay là một thử thách, tôi muốn xem nhà họ Lâm có thể tìm được những cao thủ nào”.
“Ông chủ, anh định để cho tôi và Tề Vũ cùng ra tay sao?"
Trần Thái Nhật khẽ cười, lắc đầu.
“Không, chỉ một mình cô thôi, một đấu ba”.
Vân Sở Sở và Phùng Linh Nguyệt đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
“Có tôi chỉ dạy, cho dù đối thủ hạng ba đến thì cũng là gà thả vườn, tùy cô có thể kho hoặc hầm”.
Võ thuật của Trần Thái Nhật yêu cầu về thể chất quá cao, không có cách nào truyền đạt lại cho Phùng Linh Nguyệt.
Ngẫm nghĩ một lát, trong số những môn võ công cao cường nhất ở Cửu Châu, anh chọn ra một kỹ năng võ thuật ngoại môn mang tên “Tia chớp đá lửa".
Đây là kỹ năng võ thuật lấy động tác nhanh nhẹn và một đòn tấn công trí mạng làm chủ đạo, rất phù hợp với Phùng Linh Nguyệt ở thời điểm hiện tại.
“Tôi sẽ trình diễn liên tiếp ba đòn, cô hãy nhìn cho kỹ”.
Trần Thái Nhật nhắm thẳng vào một cái cây lớn bên cạnh.
Vân Sở Sở ở bên cạnh giơ bàn tay nhỏ bé lên, ngơ ngác hỏi: "Chú Trần, chú định làm gì thế?"
“Đi vòng quanh”.
Anh dồn lực dần dần vào hai chân, ngón tay và khuỷu tay.
Nhắm vào điểm yếu, bất ngờ ra đòn.
Soạt soạt soạt!
Vân Sở Sở và Phùng Linh Nguyệt chỉ nhìn thấy một bóng đen đột nhiên di chuyển trước mặt, trong vòng nửa giây đã chạy vòng quanh thân cây ba vòng với tốc độ cực nhanh!
Trong không gian xuất hiện tiếng chim kêu.
Bịch bịch bịch!
Cùng với ba tiếng động trầm thấp, Trần Thái Nhật trở lại chỗ cũ, ngoại trừ lá cây trên mặt đất bị gió cuốn lên, mọi thứ khác vẫn bình thường cứ như thể anh chưa từng rời đi.
Lại nhìn cây to mà hai người đứng cạnh, đột nhiên xuất hiện ba cái lỗ to bằng nắm tay.
Sức mạnh này, giống như bị ba viên đạn thép bắn thủng.
Bản thân Phùng Linh Nguyệt có nền tảng chiến đấu không tệ, gắng gượng có thể thấy rõ được động tác của Trần Thái Nhật, hai mắt cô ấy mở to, ánh mắt vốn dĩ kiêu ngạo không phục nay hoàn toàn trở nên sáng rực.
“Ông chủ, anh... anh chính là cường giả thực sự sao?”
Xúc xích trên miệng Vân Sở Sở đã rơi từ bao giờ, cái miệng nhỏ há rộng, mắt chữ A mồm chữ O.
Trần Thái Nhật dùng ngón tay tạo nên một động tác.
“Mấu chốt là phải hết sức tập trung toàn bộ khí lực, cô lại đây, đưa hai tay cho tôi”.
Phùng Linh Nguyệt nghe lời tiến về phía trước, đưa hai tay ra.
Hai tay Trần Thái Nhật nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của đối phương, cảm nhận được các vết chai do cầm dao kiếm lâu năm.
Ngoài ra, bàn tay của Phùng Linh Nguyệt còn rất đẹp, vừa trắng vừa dẻo dai, cho thấy sinh lực của người tập luyện lâu năm.
Cả hai người bây giờ đang đan mười ngón tay vào nhau.
Phùng Linh Nguyệt có thể nhìn thấy được đường cong mũi hoàn hảo của Trần Thái Nhật ở khoảng cách gần như vậy, không biết tại sao, cô ấy cảm thấy hơi khó thở, đột nhiên cơ bắp hai tay hơi mềm nhũn.
“Tập trung tinh thần, cảm nhận lực tôi truyền đến tay cô”.
Theo Trần Thái Nhật vận công, Phùng Linh Nguyệt chỉ cảm thấy có một luồng khí lực từ lòng bàn tay.
Có lực, mạnh mẽ, như thể một dòng sông đang không ngừng chảy xiết.
Thông qua lòng bàn tay, Trần Thái Nhật thay đổi sức mạnh từ phân tán rồi hợp lực, rồi lại tập trung, sau đó bất ngờ tác động, để Phùng Linh Nguyệt cảm nhận một lần.
Mặc dù Trần Thái Nhật kiểm soát lực và giải phóng một phần trăm sức mạnh, nhưng Phùng Linh Nguyệt vẫn cảm nhận được nguồn năng lượng đó đi khắp nơi, sau đó tập trung lại để tạo đòn mạnh nhất.
Rất khó để hình dung.
Trên mặt, trên người Phùng Linh Nguyệt bắt đầu đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.
Gương mặt trắng nõn sau khi vận công dần dần trở nên ửng đỏ.
Cảm nhận được sức mạnh của đối phương, Phùng Linh Nguyệt nắm chặt tay Trần Thái Nhật, không dám buông ra vì sợ bỏ lỡ những chỉ dẫn quan trọng.
Nhưng không biết tại sao, ngắm nhìn Trần Thái Nhật ở khoảng cách gần, thật khó dời mắt khỏi gương mặt anh, từng hơi thở gần như chạm vào chóp mũi của anh.
Sức mạnh của Trần Thái Nhật dần trở nên dữ dội, năng lượng tích tụ càng lớn.
Cơ thể của Phùng Linh Nguyệt có chút không thích ứng được.
Hai vai cô ấy run rẩy, mồ hôi từ bụng và ngực