Ngay sau khi người nói lộ mặt, ánh mắt những sinh viên đứng bên cạnh sáng bừng lên, bắt đầu chào hỏi.
“Chào anh”.
“Xin chào chủ tịch”.
“Xin chào chủ tịch Dư”.
Tiếng bàn tán và tiếng chào hỏi vang lên.
Trần Thái Nhật cũng cẩn thận quan sát.
Vóc dáng của người này rất đẹp, cao khoảng một mét tám, cơ bắp cân đối, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, bắp tay có lực, xem ra là người từng luyện võ.
Sau khi nghe đám người bên cạnh bàn tán, Trần Thái Nhật đã biết được thân phận của đối phương.
Dư Hào - chủ tịch hội sinh viên trường đại học Yến Kinh.
Hắn là ngôi sao của khoa giáo dục thể chất, là sinh viên xuất sắc của trường ba năm liền.
Còn nhận được sự tuyên dương của nhà trường.
Hắn còn là chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo của trường, trong thời gian đi học, dựa vào nền tảng võ thuật vững chắc và khả năng giao tiếp xuất sắc, hắn đã khiến câu lạc bộ của sinh viên kiếm được lợi nhuận.
Trong trường học cũng không ít đồ đệ.
Ở đại học Yến Kinh, hắn rất nổi tiếng, cũng là thần tượng trong lòng của rất nhiều nữ sinh viên.
Dư Đào mặc bộ quần áo bình thường, đi đến trước tấm áp phích của Ninh Yên Nhiên, cẩn thận quan sát.
“Thật xinh đẹp, nhưng so với người trong lòng tôi thì vẫn kém một chút”.
Nghe thấy vậy, fans nữ đứng bên cạnh Dư Đào sững sờ.
“Anh à! Chẳng phải anh độc thân sao? Anh có người yêu khi nào vậy?”
Dư Đào chớp mắt, từ từ nghĩ lại.
“Hôm qua tôi vẫn độc thân, nhưng hôm nay, cuối cùng tôi cũng tìm được đối tượng rồi”.
Trần Thái Nhật đột nhiên nhướng mày, lặng lẽ đứng bên cạnh, trong đầu có một loại linh cảm kỳ lạ.
Dư Đào tỏ vẻ say mê, tuyên bố trước mặt mọi người.
“Hôm nay, tôi đang dẫn đoàn cán bộ của hội sinh viên vào tòa giảng đường để phục vụ cho kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh, thì bất ngờ có một cô gái xuất hiện, khiến trái tim tôi loạn nhịp”.
Động tác tay của hắn rất cường điệu, biểu cảm như bị chinh phục.
“Sức hấp dẫn của cô ấy giống như ánh mặt trời, vượt xa cả Ninh Yên Nhiên, cho dù tôi tránh né thế nào thì cũng không thể thoát ra được.
Đời này tôi chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế, vì vậy tôi quyết định sẽ theo đuổi cô ấy!”
Chàng trai mới được câu lạc bộ kịch nói tuyển vào, nghe Dư Đào nói Ninh Yên Nhiên như vậy, đột nhiên cảm thấy không vui.
“Anh Dư, anh không thể nói như vậy được.
Chị Ninh của tôi là người đẹp số một ở Hoa Hạ được mọi người công nhận, nhất định không thể so sánh với những cô gái xinh đẹp bình thường khác”.
Trần Thái Nhật lại nhíu mày.
Chết tiệt, Ninh Yên Nhiên trở thành của cậu từ khi nào vậy!
Cô ấy ăn cơm nhà cậu rồi à?
Dư Đào nghe xong lời đối phương nói, mặt đầy vẻ khinh thường.
“Ninh Yên Nhiên đã trở thành dĩ vãng rồi.
Bây giờ, người trong lòng tôi mới là người đẹp số một.
Nếu không tin, đợi hôm nay tôi theo đuổi được cô ấy, cậu sẽ biết cô ấy xinh đẹp cỡ nào”.
Trần Thái Nhật lắc đầu bất lực.
Ông trời vẫn nên phù hộ tên này đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, nếu không, trên thế giới này sẽ có thêm một người bị đè đầu xuống đất đấy.
Đúng lúc này, một hồi chuông báo vang lên.
Buổi phỏng vấn vòng hai nghiên cứu sinh đã kết thúc.
Một lúc sau, từng nhóm nghiên cứu sinh ra khỏi tòa nhà, đi ngang qua sân ứng tuyển.
Rất nhiều người bị thu hút bởi tấm áp phích của Ninh Yên Nhiên nên dừng lại xem.
“Chủ tịch Dư, người đẹp mà anh nói đã ra chưa?”
Lúc này, Dư Đào cũng rất mong đợi, đứng canh ở con đường duy nhất có thể đi sau khi tan học, nhìn từng nữ sinh viên, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Vẫn chưa ra, sức hấp dẫn của cô ấy không thể che dấu được, tóc của cô ấy…”
Đột nhiên, giọng nói của Dư Đào cao lên.
“Cô ấy ra rồi! Nữ thần của tôi đến rồi!”
Tất cả mọi người nghe vậy, liền quay lại nhìn về một phía.
Khoảnh khắc nhìn thấy mục tiêu, mọi người đều sững sờ.
Trong giây lát, không khí dừng như ngưng lại.
Mọi người đều dường như cảm nhận được một bản piano cổ điển văng vẳng bên tai.
Một cảm giác rạo rực dấy lên trong lòng mỗi người
Một vẻ xinh đẹp sánh ngang với mặt trời giữa đông.
Người đẹp mảnh mai, với nụ cười rạng rỡ như tiên nữ giáng trần, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển.
Lông mày mảnh, môi anh đào, ngũ quan tinh tế như thiên thần.
Cô gái này vừa xuất hiện, tất