Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa đạt được thoả thuận liền gọi đàn em tới.
Đột nhiên, hàng trăm người chạy ra từ trong hang núi, ai nấy đều mang vẻ mặt cuồng nhiệt, biểu cảm hung hãn.
Đây đều là những tên đàn em cốt cán mà hai người họ tuyệt đối tin tưởng.
Phùng Chính Nghĩa hơi lo lắng, do dự nói:
“Ông nói xem, căn cứ này của chúng ta sẽ không bị anh cả và Tinh Kiếm phát hiện ra chứ?”
“Chắc chắn không thể, đây là nơi đích thân Chưởng Giáo Sử xây dựng, khi đó gia chủ vẫn còn chưa có quyền thế”.
Phùng Chính Nghĩa gật đầu, liếc nhìn thứ không rõ là gì đang giam cầm Trần Thái Nhật.
“Thứ hay ho này thật sự có thể ngăn chặn được Tây Cực sao?”
Hồ Cửu Phong bày ra vẻ thâm sâu khó lường, lắc lắc đầu.
“Trên thế giới này, dù có là vật liệu kiên cố tới mức nào cũng không thể ngăn chặn nổi Tây Cực, muốn thật sự tóm gọn hắn thì chỉ có thể dùng những phương pháp đặc biệt mà thôi”.
Dứt lời, hắn giơ tay chỉ vào chất rắn thoạt nhìn có màu hồng nhạt đang sủi bọt.
“Khi thứ này gặp phải không khí thì sẽ lập tức biến thành một bề mặt bảo hộ cứng hơn cả thép hợp kim mangan, thứ thật sự khiến cho Trần Thái Nhật không có cách nào thoát thân lại nằm ở bên trong”.
“Thành phần bên trong nó có tính đàn hồi tốt hơn gấp nghìn lần so với cao su mạnh nhất, độ dính tốt hơn hàng chục nghìn lần so với keo cường lực dính nhất, dưới môi trường như vậy, dù Trần Thái Nhật có khoẻ thế nào thì cũng không thoát ra nổi”.
Nói xong, mắt Hồ Cửu Phong loé lên tia sáng độc ác.
“Dù hắn có lợi hại đến đâu thì cuối cùng cũng đã rơi vào vũng lầy khó có thể thoát ra được”.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng phá lên cười lớn.
Âm thanh vang vọng trong không gian trống trải dưới lòng đất, tạo ra những tiếng vọng lại vô cùng đáng sợ.
Hồ Cửu Phong vốn định giam cầm Trần Thái Nhật trước, sau đó từ từ tìm một loại thuốc có thể khống chế anh, cuối cùng thả anh ra để tiến hành giải phẫu.
Tây Cực - khắp thế giới không có đối thủ, mỗi một vị trí trên cơ thể đều là bí mật, được coi là của quý trong nghiên cứu võ thuật.
Nói không chừng thông qua xác của Tây Cực có thể tạo ra vài cao thủ cấp Minh hay thậm chí là cấp Long.
Cơ hội tốt như vậy, Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa sao có thể bỏ qua được chứ.
Thế nhưng hiện giờ, tình hình đã có thay đổi rất lớn.
Bọn chúng không thể ngờ năng lượng tiềm ẩn của Trần Thái Nhật lại lớn như thế.
Càn quét toàn thành phố, kinh động quá nửa gia tộc hoàng kim.
Ngay cả ba gia tộc lớn không thua kém gì nhà họ Phùng khác cũng đang tìm kiếm tung tích của Trần Thái Nhật.
Không đến ba ngày, đám thuộc hạ đi tìm kiếm đều đã đến nhà họ Phùng!
Cậu chủ Phùng Tinh Kiếm của gia tộc số một Hoa Hạ đành phải nể mặt, xuất hiện giải thích với Tiêu Kình.
Cảnh tượng này, thoạt nhìn thì sắp mất kiểm soát tới nơi.
Nếu như nhà họ Phùng buộc phải tiến hành sàng lọc nội bộ dưới áp lực của đám người này thì rất nhanh sẽ phát hiện ra.
Hành tung hai ngày nay của hai người Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong vô cùng ăn khớp với thời gian mà Trần Thái Nhật mất tích.
Đến lúc đó, sự việc sẽ bị bại lộ!
Vậy nên, Hồ Cửu Phong quyết đoán kịp thời, dù có thế nào đi nữa thì giải quyết Trần Thái Nhật trước cũng là đúng đắn.
Phùng Chính Nghĩa bước đến trước “lồng giam” nơi đang giam cầm Trần Thái Nhật, nở một nụ cười tàn độc.
“Tên họ Trần kia, cậu đừng trách chúng tôi, Chưởng Giáo Sử đã nói ngay từ đầu, cậu không nên sống trên thế giới này, đối với nhà họ Phùng, đối với Hội Đông Vinh chúng tôi, cậu chính là một kẻ buộc phải chết”.
Nói xong, sắc mặt ông ta trở nên lạnh lùng.
“Ra tay!”
Hành động giải quyết Trần Thái Nhật đã bắt đầu.
Cả trăm tên đàn em của Phùng Chính Nghĩa cùng nâng những tấm ván khuôn cực lớn lên.
Khối lập phương sáu mặt vừa vặn bao trọn lấy “khối vuông lớn” trước mặt, không để lại chút kẽ hở nào.
Ván khuôn được thiết bị vận chuyện nâng lên, sau đó hàn cứng bốn phía, một chiếc quan tài sắt kín mít được hình thành.
Hồ Cửu Phong hạ lệnh tiến hành bơm dung dịch vào một lỗ hổng rất nhỏ đã được giữ lại.
Một đường ống có ánh bạc được đưa vào trong quan tài sắt, dung dịch đặc biệt bắt đầu được rót vào bên trong.