Trần Thái Nhật không ngờ anh đến hội nghị của nhà giàu hoàng kim lại có thu hoạch này.
Giữa Trấn Quốc Khí có cảm ứng lẫn nhau.
Đây cũng là lý do Trần Thái Nhật mang theo Vân Hạc Phương Hồ nhỏ xinh bên mình.
Hội Đông Vinh trong nước, dư nghiệt ở ngoài nước, còn có rất nhiều kẻ bụng dạ khó lường, đều muốn hủy hoại Trấn Quốc Khí.
Thanh Đồng Thần Thụ, Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh được chính phủ bảo vệ tầng tầng lớp lớp, còn có cạm bẫy Đông Tuyệt thiết lập, có thể nói là vô cùng an toàn.
Vậy thì món Trấn Quốc Khí thứ ba xuất hiện duy nhất ở Hoa Hạ chính là Vân Hạc Phương Hồ trong tay anh.
Đặt ở đâu là đảm bảo an toàn nhất?
Chắc chắn là ngay dưới mí mắt của mình.
Trần Thái Nhật vốn định giải quyết chuyện mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải trước, rồi mới đi tìm những Trấn Quốc Khí khác.
Nhưng bây giờ lại có phát hiện mới?
Lẽ nào trong liên minh hoàng kim này có gia tộc nào đó giấu giếm báu vật quốc gia?
Trần Thái Nhật lấy lại tinh thần, ánh mắt quét ra ngoài cửa sổ thủy tinh, thò ngón tay vào trong túi đeo chéo, chạm vào Vân Hạc Phương Hồ, chậm rãi chuyển động.
Cuối cùng, khi ánh mắt lia đến một hướng, lông mày Trần Thái Nhật bỗng nhướng lên.
“Tiểu Nhụy, đám người bên kia là gia tộc nào vậy?”
Hàn Tâm Nhụy quay đầu nhìn theo hướng Trần Thái Nhật chỉ, khuôn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
“Sư phụ, đó chính là nhà họ Vệ”.
Nhà họ Vệ!
Chính là nhà họ Vệ định gây rắc rối cho Hàn Tâm Nhụy sao?
Lính hầu của nhà họ Phùng.
Trong tay bọn họ có Trấn Quốc Khí sao?
Lông mày Trần Thái Nhật nhíu chặt lại, nghĩ thế nào cũng thấy có chút khó tin.
Năm đó, nhà họ Phùng rất sáng suốt giao báu vật gia truyền là Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh cho chính phủ.
Sau đó, danh vọng, thế lực, địa vị của gia tộc đều tăng cao chóng mặt.
Có thể ngồi vững vị trí gia tộc số một Hoa Hạ thì hành động này cũng là sự trợ giúp rất quan trọng.
Còn cách làm ngu xuẩn chính là giấu giếm Trấn Quốc Khí như nhà họ Hoàng ở Hàng Thành.
Nếu không phải Trần Thái Nhật kịp thời đến giải quyết, thì e là vì tranh cướp Trấn Quốc Khí, nhà họ Hoàng đã bị các cao thủ hạng chín xâu xé rồi.
Một khi có người biết gia tộc nào đó giấu giếm Trấn Quốc Khí.
Thì thứ nóng bỏng tay này sẽ lập tức trở thành quả bom hẹn giờ, thu hút vô số cao thủ cực kỳ hung ác.
Nhà họ Vệ không sợ sao?
Hay là bọn họ không hề biết thứ trong tay mình là Trấn Quốc Khí?
Đầu óc Trần Thái Nhật xoay chuyển rất nhanh, anh suy nghĩ một lúc.
“Tâm Nhụy, lát nữa nhà họ Vệ và em lên sàn thi đấu, em thêm một điều kiện thắng thua nữa”.
Hàn Tâm Nhụy nghe thấy Trần Thái Nhật dặn dò, phản ứng đầu tiên chính là ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mới hỏi lại.
“Thêm cái gì?”
“Sau khi thắng, ngoài quần áo thì bắt người kia giao hết tất cả mọi thứ trên người ra, đích thân em lục soát”.
Hàn Tâm Nhụy nhìn kĩ lại.
Người Trần Thái Nhật nhằm vào là một phụ nữ.
Khoảng ba mươi mấy tuổi, trang điểm đậm, có mấy phần nhan sắc, ngồi bên cạnh gia chủ của nhà họ Vệ.
“Phu nhân của nhà họ Vệ sao? Không vấn đề gì”.
Trần Thái Nhật sắp xếp xong xuôi mới yên tâm.
Theo cảm ứng của anh, Trấn Quốc Khí trong tay nhà họ Vệ nằm trên người phu nhân gia chủ.
Về phần nó là gì thì phải lấy được mới biết.
Trên người phụ nữ này chỉ có một chiếc túi xách nhỏ, có nghĩa là thứ đó chắc chắn rất nhỏ, có khi là thứ như ngọc bội.
Đúng lúc này, xung quanh bỗng vang lên tiếng kêu kinh ngạc và tiếng reo hò.
Trần Thái Nhật lúc này mới dừng suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía sàn đấu.
“Chết rồi sao?”
Trần Thái Nhật kinh ngạc phát hiện.
Trong trận đấu thứ hai, hai nhà giàu