Thứ mà Tiêu Mai lấy ra rất giống với một chiếc mũ bảo hiểm bằng kim loại của triều đại phong kiến, nhưng kích thước rõ ràng được thiết kế riêng cho cô ấy, bề ngoài lấp lánh ánh bạc, kết cấu rất tốt.
Cô ấy chậm rãi đội nó lên đầu.
Chiếc bảo hiểm nhỏ và tinh xảo đã che đi những bộ phận quan trọng trên khuôn mặt, bao gồm thái dương, đầu, sau gáy,…
Ngoài ra còn có một chiếc mặt nạ khoét rỗng nửa đầu mũi, che chắn mặt.
Kiểu ăn mặc này của Tiêu Mai rất giống nữ tướng trong lịch sử.
Nếu như cộng thêm một khẩu súng trường trông sẽ càng ngầu hơn.
Tiêu Nam Thiên cẩn thận đánh giá một lúc, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cổ ông ta phút chốc đỏ bừng, ngàn vạn lời nói nuốt vào trong lòng, cuối cùng chuyển hóa thành tiếng gầm thét.
“Tiêu Mai! Mày ăn gian!”
Một hòn đá khuấy động cả ngàn con sóng, khoảnh khắc này, Tiêu Nam Thiên đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông ta cảm thấy chỉ số IQ, nguồn tài chính, võ công, địa vị của ông ta đang bị đối phương coi thường một cách nặng nề.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu được, lần này mình hoàn toàn không phải chiến đấu tay đôi với người khác.
“Mẹ kiếp! Đồ chó má! Lại dám sử dụng siêu hợp kim địa tâm để làm áo giáp? Định ức hiếp người quá đáng à?”
Tiêu Nam Thiên không quan tâm, lập tức lớn tiếng chửi mắng.
Khúc Lan Phi đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Trần Thái Nhật cười rất vui, như thể đang cầm trên tay tấm vé trúng thưởng, trong lòng thầm cảm thán vì vui mừng.
Cám ơn sự giúp đỡ của gia tộc hàng đầu ở Hoa Hạ, nhà họ Phùng.
Lần trước Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong muốn đánh úp anh.
Số lượng siêu hợp kim địa tâm mà nhà họ Phùng mất hơn mười năm để tích góp cuối cùng bị anh lấy đi hết rồi.
Anh tốn không ít sức lực, tạo thành một chiếc áo giáp mỏng nhẹ, một chiếc váy ngắn cùng với đai bảo hộ, làm xong vẫn còn dư chút nguyên liệu.
Chị Tiêu Mai tới rồi, bộ áo giáp đương nhiên được sửa đổi kỹ lưỡng.
Trần Thái Nhật đích thân sửa đổi bộ áo giáp theo kích thước đường cong, để nó càng phù hợp hơn với dáng người kiêu hãnh của Tiêu Mai.
Phần nguyên liệu thừa thì dùng để làm chiếc mũ bảo hiểm này.
Nếu bộ trang bị này ở trong một trò chơi trực tuyến, nó chính là bộ đồ GM.
Dù là Boss hay vương cấp đầu cũng đều sẽ bị đánh bại.
Trừ khi có thể đạt tới cấp độ Thần, với độ tinh khiết của chiếc áo giáo được làm bằng hợp kim địa tâm này, nó thậm chí còn không thể biến dạng.
Điều đó cũng có nghĩa là, cho dù dùng bao nhiêu sức lực cũng sẽ bị lớp áo giáp này đánh bật trở lại, hậu quả giống như tay của Tiêu Nam Thiên vậy.
Tự làm tự chịu.
Tiêu Thiên Nam cuối cùng cũng hiểu vì sao mình bị gãy xương tay.
Cơ thể bằng xương bằng thịt đập vào vật cứng như đá.
Thì đánh thế nào được?
Mặc dù lúc đầu vẻ mặt của Tiêu Mai có chút lo lắng, nhưng khi cô ấy nhận ra rằng Tiêu Nam Thiên hạng chín nhưng không thể phá vỡ lớp phòng ngự của mình, sự tự tin đã khôi phục lại trong mắt cô ấy.
Cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào với Trần Thái Nhật.
Đồ trang bị mà người đàn ông của mình đưa, dùng hết cách mới đổi lấy được, đương nhiên là đồ tốt rồi.
“Bố, đầu hàng đi, bố không có cơ hội thắng đâu!”
Câu nói này hoàn toàn kích động cơn phẫn nộ của Tiêu Nam Thiên.
“Tao xem mày có thể trốn vào mai rùa đến khi nào!”
Tiêu Nam Thiên gầm lên một tiếng, lập tức xông lên trước.
Tiêu Mai nhanh trí, vận dụng kỹ năng chiến đấu, biến thủ thành công.
Đường đường là một người đẹp, lại dùng chiêu thức va chạm trực tiếp để nghênh chiến, hai bả vai trùng xuống.
Chiếc áo giáp làm bằng siêu hợp kim địa tâm giống như một cái chùy kiên cố, khiến cho Tiêu Nam Thiên không thể nào đối phó được.
Giống như một quả bóng bị đá bay.
Tiêu Nam Thiên bay ngược lại với tốc độ gấp đôi, rơi xuống đất, văng xa trên đất khoảng vài mét.
Phụt!
Phun ra một ngụm máu.
Tiêu Nam Thiên bị Tiêu Mai dùng ưu thế của trang bị làm cho bị thương nặng.
Xung quanh đột nhiên trở nên im ắng.
Tiêu Nam Thiên không cam tâm, cắn chặt răng, ánh mắt bừng lên ngọn lửa giận.
Ông ta giãy dụa cơ thể, từ từ đứng dậy.
Đường gân xanh trên cổ tay trái của Tiêu Nam Thiên đột nhiên nổi lên, tích tụ sức mạnh đủ để phá hủy đá.
Sát khí trong mắt ông ta dần dần dâng lên, nhìn về phía con gái ruột đối diện.
Tiêu Mai cảm nhận được mùi nguy hiểm, dứt khoát